Tô Dục Chu chỉ cảm thấy giờ này phút này, thời gian trôi qua thật chậm.
Ở trong bóng tối, tất cả các giác quan của cậu lại trở nên rõ ràng đến vậy.
Nơi chóp mũi có mùi hạt dẻ thoang thoảng, trong miệng là vị bắp rang ngọt ngào, còn có chút tê dại trên bờ môi cùng với hơi ấm giao thao giữa những lần hít thở của hai thân xác.
Hết thảy những điều này đều đang bóp nghẹt linh hồn cậu.
Phim vẫn còn đang tiếp tục, nhưng giang hồ mà đạo diễn đang khắc họa kia lại không thể khiến cậu chú tâm nổi, cõi lòng ánh mắt chỉ có người trước mặt đây.
Giây phút này thật chậm, nhưng cũng lại thật nhanh.
Sau khi đút bắp rang cho cậu, người đàn ông chỉ như muốn chạm khẽ rồi đi, anh tách ra trở về vị trí.
Trong ánh sáng chập chờn từ màn chiếu, ánh mắt anh tự nhiên đến vậy, như thể động tác vừa rồi chỉ là thuận tiện, chỉ là một việc bình thường đến không thể bình thường hơn. Thậm chí anh còn vươn tay lấy một hạt bắp từ trong chiếc thùng Tô Dục Chu đang ôm, ném vào miệng, mắt nhìn phim, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh.
Nếu như không phải lúc này trong phim đang là ban ngày nên rất sáng, nếu như không nhờ ánh sáng đó mà cậu vô tình thấy được vành tai đỏ bừng của anh, thì có lẽ Tô Dục Chu sẽ thật sự tin là Túc Khiêm điềm tĩnh như vậy.
Cậu mấp máy môi, ôm thùng bắp rang, im lặng ngồi thẳng người lại nhìn về phía màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/2047670/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.