Tô Dục Chu về phòng.
Cậu lại tình cờ nhìn thấy cái vali đặt trong góc phòng, không khỏi đứng lại, sau đó bước tới, lấy đồ ra sắp xếp.
Quần áo được gấp chỉnh tề đặt vào trong tủ, sau đó là một vài thứ linh tinh như bàn chải đánh răng, khăn mặt, sữa rửa mặt các kiểu thì bỏ vào phòng tắm, mấy đồ như sạc pin thì cất vào ngăn kéo.
Sắp xếp xong xuôi, Tô Dục Chu mới ngồi xuống trước bàn học, mở laptop ra.
Khởi động máy, mở giao diện trò chơi lên.
Phần đánh giá mới có thêm chục bình luận, cậu chọn ra vài cái để phản hồi.
Trả lời xong thì mở phần mềm lập trình ra, tiếp tục làm trò chơi nhỏ trước đó chưa hoàn thành.
Khoảng tầm mười lăm tuổi thì Tô Dục Chu mới hoàn toàn khôi phục kí ức của kiếp trước, còn trước đó thì chúng luôn mông lung như bị phủ một lớp vải mỏng, rồi bỗng trở nên rõ rệt trong một khoảnh khắc.
Và cũng là vào lúc ấy, cậu mới hiểu được tại sao từ nhỏ đã cảm thấy bản thân không hợp với thế giới xung quanh.
Có thêm kí ức của cả một đời, đương nhiên cậu muốn làm chút chuyện, mặc dù không thể trở thành thần đồng, nhưng lợi dụng tri thức kiếp trước, tranh thủ kiếm lấy khoản tiền đầu tiên trong đời thì vẫn được chứ nhỉ?
Ôm ấp tư tưởng như vậy, cậu thiếu niên bắt đầu liệt kê ra những tri thức và kĩ năng mà mình nắm giữ.
Tiếc là khoa học kỹ thuật ở thế giới này phát đạt hơn thế giới kiếp trước của cậu, mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-be-a-ngot-ngao-nhu-vay-co-ai-ma-khong-yeu/2047650/chuong-12.html