Chém: Huyên
Vớt: Nhi
Amon đứng yên trước Giáo đường Kẻ Khờ một lúc lâu, mãi đến khi ánh chiều tà xuất hiện, người đi trên đường thưa dần, đèn bân-sân hai bên đường sáng lên, bỗng có hai bóng người lao ra từ trong giáo đường, họ vừa tranh chấp vừa đi về hướng phố dưới.
"Không được, cha không thể đi sửa đường, cha nên ở lại Giáo đường Kẻ Khờ…”
Người nói chuyện là một chàng trai trẻ chưa tới 20, cậu lo lắng đuổi theo người đàn ông trung niên đi trước, có vẻ đó là cha của cậu.
"Đương nhiên là cha có thể!" Người đàn ông trung niên quay người lại, lớn giọng nói với con trai mình: "Giáo đường rất tốt, nhưng công việc tu sửa tầng hầm còn một tháng nữa là kết thúc. Cha cần tìm tiếp một công việc, thù lao của việc tu sửa đường rất hậu hĩnh, quan trọng nhất là có thể làm đủ một năm, một năm không cần lại tìm công việc mới!"
"Vậy thân thể của cha có thể chịu đựng được không?" Người trẻ tuổi lắc đầu: "Cha, bệnh của cha càng ngày càng nặng, nhanh thôi sẽ không thể làm nổi việc tốn thể lực nữa! Tu sửa đường là công việc nặng nề, trong giáo đường khá nhẹ nhàng, còn cung cấp thức ăn được khấu trừ từ một nửa tiền lương, đủ cho cả nhà chúng ta ăn no rồi."
"Không, không đủ, hoàn toàn không đủ, Joanne."
Sắc mặt của người đàn ông trung niên nghiêm túc, hít thật sâu khí lạnh của màn đêm, đột nhiên trong phổi của gã có cảm giác bồn chồn, cúi người ho khan sặc sụa. Joanne cũng lo lắng khom người xuống, nhưng không có cách nào giúp cha mình bớt đau ốm hơn.
Một hồi lâu sau, người đàn ông trung thở hổn hển ngẩng đầu nhìn về phía ngược lại phố dưới. Ở đó, tận cuối nơi đèn bân-sân chiếu sáng đến, là mấy căn nhà sáng sủa ngay ngắn, trong đó có những hộ thị dân thường thường bậc trung, có giáo dưỡng tốt đẹp.
Trong ánh mắt của gã có sự khát khao, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Joanne, cả nhà chúng ta đều vô cùng biết ơn sự trợ giúp của Giáo đường Kẻ Khờ, nhưng chính bởi vì giáo đường dùng thức ăn thay cho một nửa tiền lương, nên mới không tiết kiệm được bao nhiêu tiền."
"Chúng ta tiết kiệm tiền làm gì?" Giọng nói của Joanne nghẹn ngào, vịn bả vai run rẩy của cha mình hỏi: "Có thể ăn no, ở trong căn phòng không dột mưa đã rất mãn nguyện rồi, đại chiến vào mấy năm trước, chẳng phải anh Oliver vì thiếu dinh dưỡng nên mới chết sao? Nếu như cha thật sự cảm thấy sửa đường tốt hơn, vậy con đi, con còn trẻ…"
"Ngậm miệng, con lo học tập chăm chỉ đi." Người đàn ông trung niên vỗ đầu con trai một cái, tiếp đó nở nụ cười trấn an: "Giáo đường Kẻ Khờ cho chúng ta ăn nhiều đồ ngon lắm, nào là bánh mì lúa mạch đen và súp nấm không hạn chế số lượng! Tu sửa đường... Cha có thể ăn ít một chút, mẹ của con cũng có thể, thế này sẽ có thể để dành được càng nhiều tiền, con sẽ có hi vọng lên đại học, còn em gái của con nữa, Trường ngữ pháp đã không thể đáp được ứng sự thông minh của nó."
"Cha…"
Trong mắt Joanne giàn giụa nước mắt, cậu muốn nói con muốn không lên đại học, nhưng đối mặt với tiếng ho khan dữ dội và xương gò má đỏ bừng, cùng với gương mặt ngày càng tái nhợt của cha mình, cậu đành nuốt câu này lại, yên lặng cầm bàn tay thô ráp của người đàn ông trung niên.
"Sao lại thích khóc hơn cả em mình vậy? Đừng trưng dáng vẻ kiểu ngày mai cha sẽ chết đó chứ. Điều này chẳng là gì, cha mẹ trên thế gian này đều làm như vậy, chỉ cần gia đình có thể sống tốt hơn chút, chỉ cần bọn nhỏ có thể khoẻ mạnh hơn chúng ta, chúng ta tuyệt không cảm thấy vất vả, dù có hi sinh mạng sống của mình!"
"Cha!"
"Đừng lo lắng, cha còn chưa chết bệnh mà, Vương quốc Ruen chúng ta không tín ngưỡng Tử Thần, Tử Thần không quản được ta.'
"... Nhưng mỗi người đều sẽ chết."
"Con nói đúng, Joanne, bởi vì mỗi người đều sẽ chết, cho nên dù ngày mai Tử Thần muốn cha chết, nhưng đêm nay làm thêm được mấy giờ để có thể kiếm thêm một khoản tiền, cha cũng sẽ lập tức đi làm!"
"Cha…"
"A... Khụ khụ, khục…”
Lời nói đầy phấn khởi của người đàn ông trung niên bị tiếng ho khan cắt ngang, gã che miệng lại, cong người như con tôm, cổ họng động đậy, muốn nuốt thứ trào lên từ cổ họng xuống. Gã có thể cảm nhận được trong phổi mình có thứ gì đó bị vỡ, dòng nước ấm đang chảy qua các mao mạch máu chằng chịt, sắp trào ra khỏi miệng và mũi gã…
Bỗng nhiên, tất cả biến mất hết, cơn đau từ trong phổi không thấy đâu nữa, tiếng ho khan cũng dừng lại, cảm giác khó chịu khắp người chấm dứt trong nháy mắt, người đàn ông trung niên ngơ ngẩn, mở to hai mắt.
Hai giây sau, gã chậm rãi buông tay ra, cẩn thận nhìn thoáng qua lòng bàn tay của mình, vết máu trong dự đoán chưa từng xuất hiện, chỉ có những vết hằn sâu lan tràn trong lòng bàn tay thô ráp.
"... Cha?"
Chàng trai cũng phát hiện điều khác thường, cậu ngồi xổm xuống, trông thấy vẻ mặt không dám tin của cha mình.
"Cha sao vậy? Cha."
"Cha…"
Người đàn ông trung niên chậm rãi đứng thẳng người lên, cẩn thận cảm nhận sự thay đổi đột ngột xuất hiện của cơ thể mình: Căn bệnh hành hạ gã hai năm và ngày càng trở nặng biến mất trong nháy mắt, cơn đau quen thuộc đến không thể quen hơn nữa, bao gồm cơn ngứa trong cổ họng, đau đớn nơi lồng ngực, tảng đá vô hình đè nặng hô hấp của gã đều biến mất hết.
Đường như gã đang trong cơn mộng mị, mờ mịt nhìn xung quanh, sắc trời đã chuyển đen, Giáo đường Kẻ Khờ đã đóng cửa, trên đường không người qua lại, chỉ có ngọn đèn bân-sân tỏa ra quầng sáng màu vàng mờ ảo.
Đột nhiên, gã trông thấy có một người đang đứng ở bên kia đường, phía dưới đèn bân-sân đang phát sáng, người nọ mặc trường bào cổ điển màu đen, đầu đội mũ chóp nhọn, giống như phù thủy đi ra từ trong cuốn truyện xưa.
Phát hiện đôi cha con bên kia đường cũng nhìn thấy mình, Amon mỉm cười với bọn họ, gõ nhẹ xuống vành mắt phải, cả người bỗng chốc hóa thành một mảng ánh sao, biến mất không còn tăm tích.
Cùng biến mất với hắn, là thứ hắn vừa đánh cắp trên người người đàn ông trung niên.
Hắn đánh cắp tật bệnh của đối phương.
"Cha... Cha, đó là cái gì?" Sắc mặt Joanne trắng bệch, nắm chặt ống tay áo cha mình.
"Là…" Người đàn ông trung niên căng thẳng đến mức giọng nói cũng phát run, gã vốn muốn nói không biết, nhưng sự thoải mái và nhẹ tênh trong cơ thể đã lâu không cảm nhận được, làm gã không tự chủ nhìn lại Giáo đường Kẻ Khờ ở sau lưng.
"Là Thiên Sứ, là Thiên Sứ của ngài Kẻ Khờ!"
...
Amon đang ngồi trên đỉnh của tòa kiến trúc cao nhất Tingen, nhìn thành phố yên tĩnh phía dưới, một bóng ma nhỏ nhỏ thấp thoáng nhảy trên đầu ngón tay của Thần, giống như một người hầu ngoan ngoãn, cố gắng nhảy múa để lấy lòng Thần.
Thần không nhìn bóng ma được ngưng tụ từ bệnh tật này, trong lòng liên tục gặm nhấm một đoạn ký ức. Đó là thời khắc Thần gần nhất với quyền khống chế Nguyên Bảo, Thần vẫn cho rằng thắng lợi sẽ thuộc về mình, dù sao Thần đã chuẩn bị chu toàn tất cả, xét từ bất kì phương diện nào thì Thần đều mạnh hơn Kẻ Khờ.
Nhưng mà, khi Klein không tiếc hi sinh tính mạng của mình để đánh thức Quỷ Bí Chi Chủ, Thần đã bại.
Bại thê thảm, bại… tâm phục khẩu phục.
Nhân tính ư? Cũng giống như người cha tối hôm qua, vì người nhà, vì đứa con, dù cho cái chết cận kề, gã cũng có thể thẳng lưng đối mặt.
Thu hồi bóng ma nọ, Amon khẽ lắc đầu. Trong sinh mệnh dài dằng dặc của Thiên Sứ Chi Vương, đây không phải lần đầu tiên Thần nhìn thấy cảnh này. Nhưng sau khi Klein đánh bại mình, cướp đi Duy nhất tính của đường tắt Kẻ Trộm, có vẻ như bản thân mới chân chính 'nhìn thấy' sự hy sinh này.
Ngài Kẻ Khờ... Klein.
"Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta, ngài Kẻ Khờ."
Amon mỉm cười, tiếp tục hướng ánh mắt xuống thành phố Tingen phía dưới.
Trời đã gần sáng, những người nghèo dậy sớm bắt đầu một ngày làm việc. Một cỗ xe ngựa màu đen vội vàng chạy qua con đường trống trải, lái vào Công ty bảo an Blackthorn.
"Cái này... Cái gì?"
Thành viên của tiểu đội ‘Người Gác Đêm’ Potter mới nhậm chức được hai năm, dần dần cau mày khi lật xem báo cáo mới nhất mà Cục cảnh sát đưa tới. Suy tư một lát, hắn ta vội vàng đi xuống lòng đất, gõ cửa phòng làm việc của đội trưởng.
"Cậu nói gì?"
Đội trưởng đương nhiệm của tiểu đội ‘Người Gác Đêm’ ở Tingen là Malena East. Cô đặt bút máy về lại vị trí cũ: "Thiên Sứ của Kẻ Khờ?"
"Đúng vậy… Bản báo cáo mới nhất do cục cảnh sát gửi đã đề cập đêm qua có người tuyên bố đã gặp Thiên Sứ của Chân Thần Kẻ Khờ, còn được Thần chữa khỏi căn bệnh phổi khó chữa."
"Không, không thể nào.”
Cô lập tức đứng lên, vừa đi vừa suy nghĩ trong phòng làm việc, cô biết rất rõ là không thể nào, Kẻ Khờ... Thiên Sứ của Kẻ Khờ không thể nào xuất hiện ở đây, có lẽ phải nói... dưới trướng của Kẻ Khờ căn bản không có Thiên Sứ thuộc đường tắt thế này!
"Đội trưởng?"
Người trẻ tuổi tóc đỏ bị phản ứng của cô hù dọa, tiểu thư East được điều tới từ Backlund. Cô có kiến thức rộng rãi, cũng rất có thiên phú, nghe đồn cô đã trên Danh sách 6.
Khoảng chừng mười năm trước, Danh sách cao nhất trong tiểu đội 'Người Gác Đêm' ở Tingen cũng chỉ đến 7. Nhưng mấy năm nay, do lực ảnh hưởng của Hắc Dạ Nữ Thần đã tăng lên, năng lực của tiểu đội 'Người Gác Đêm' cũng tăng theo. Tình huống Danh sách 6 như East đảm nhiệm đội trưởng của một khu vực 'Người Gác Đêm' cũng xuất hiện.
Cô nhìn qua đội viên còn đang chờ chỉ thị, rất nhanh đã bình tĩnh lại, phân phó: "Tăng cường cảnh giới, tất cả mọi người tiến vào trạng thái chờ lệnh cấp một. Các đội viên tuần tra bên ngoài rút về hết, nhân viên văn phòng về nhà ngay lập tức."
"… Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?"
Potter cảm thấy căng thẳng, tình huống như vậy chỉ xảy ra vài lần trong hồ sơ của 'Người Gác Đêm' ở Tingen. Trong đó có một lần nghiêm trọng nhất, chính là sự kiện 'Dòng dõi của Tà Thần' sắp gần tròn 10 năm. Lần đại chiến đó đã làm đội trưởng Dunn Smith và đội viên Klein Moretti của 'Người Gác Đêm' bất hạnh hi sinh vì nhiệm vụ, Công ty bảo an Blackthorn cũng thành một vùng phế tích.
"Đừng hỏi, đi nhanh đi!"
"Vâng!"
Potter nhanh chân đi ra ngoài, East nhìn chằm chằm hai câu trên bản báo cáo, cảm giác một luồng hơi lạnh chậm rãi leo lên xương sống.
[... Người chứng kiến đã nói rằng, vị Thiên Sứ của Kẻ Khờ kia tóc đen mắt đen, mặc trường bào cổ điển màu đen, một câu cũng không nói đã hóa thành ánh sáng, biến mất trong tức khắc.]