Chém: Huyên
Vớt: Nhi
Amon đứng yên trước Giáo đường Kẻ Khờ một lúc lâu, mãi đến khi ánh chiều tà xuất hiện, người đi trên đường thưa dần, đèn bân-sân hai bên đường sáng lên, bỗng có hai bóng người lao ra từ trong giáo đường, họ vừa tranh chấp vừa đi về hướng phố dưới.
"Không được, cha không thể đi sửa đường, cha nên ở lại Giáo đường Kẻ Khờ…”
Người nói chuyện là một chàng trai trẻ chưa tới 20, cậu lo lắng đuổi theo người đàn ông trung niên đi trước, có vẻ đó là cha của cậu.
"Đương nhiên là cha có thể!" Người đàn ông trung niên quay người lại, lớn giọng nói với con trai mình: "Giáo đường rất tốt, nhưng công việc tu sửa tầng hầm còn một tháng nữa là kết thúc. Cha cần tìm tiếp một công việc, thù lao của việc tu sửa đường rất hậu hĩnh, quan trọng nhất là có thể làm đủ một năm, một năm không cần lại tìm công việc mới!"
"Vậy thân thể của cha có thể chịu đựng được không?" Người trẻ tuổi lắc đầu: "Cha, bệnh của cha càng ngày càng nặng, nhanh thôi sẽ không thể làm nổi việc tốn thể lực nữa! Tu sửa đường là công việc nặng nề, trong giáo đường khá nhẹ nhàng, còn cung cấp thức ăn được khấu trừ từ một nửa tiền lương, đủ cho cả nhà chúng ta ăn no rồi."
"Không, không đủ, hoàn toàn không đủ, Joanne."
Sắc mặt của người đàn ông trung niên nghiêm túc, hít thật sâu khí lạnh của màn đêm, đột nhiên trong phổi của gã có cảm giác bồn chồn, cúi người ho khan sặc sụa. Joanne cũng lo lắng khom người xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/monklein-sieu-tan-tinh/230490/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.