Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Đường Nhật Minh điếng người nhìn Triển Chiêu, không nói ra lời, mãi một lúc sau hắn mới phục hồi tinh thần lại, việc đầu tiên là cẩn thận kiểm tra tình huống chung quanh. Sau khi xác định không có ai, hắn đi tới cửa phòng, đóng cửa lại, sau đó mới kéo Triển Chiêu lại bàn, ấn y ngồi xuống. Triển Chiêu cũng không phản kháng, chỉ mở to mắt nhìn hắn như thể đang dò hỏi.
“Làm sao ngươi lại… nhận ra?” Nhìn Triển Chiêu một lúc lâu, Đường Nhật Minh, cũng chính là Bạch Ngọc Đường mới hỏi một câu như vậy.
Triển Chiêu lắc đầu, từ chối trả lời, trái lại hỏi ngược một câu: “Tại sao?” Chỉ hai chữ, nhưng lại bao hàm quá nhiều nghi vấn – tại sao không chịu gặp ta, tại sao không chịu thừa nhận ta, tại sao phải biến mình thành như vậy… Triển Chiêu có quá nhiều câu hỏi, nhưng cuối cùng chỉ hoá thành hai chữ ngắn ngủi ấy.
“Miêu Nhi, ngươi đừng nên như vậy…” Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt bi thương của Triển Chiêu, “Ngươi nghe ta giải thích, không phải ta cố ý muốn gạt ngươi…”
Thấy Triển Chiêu chỉ nhìn hắn không nói gì, tựa như đang chờ đợi lời giải thích của hắn, hắn cũng không chần chừ nữa, sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu một chút rồi bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện: “Ngày đó ta đi Trùng Tiêu lâu…”
Nếu theo như kế hoạch ban đầu, Bạch Ngọc Đường chắc chắn sẽ không độc xông Trùng Tiêu lâu, mà là chờ sau khi Triển Chiêu đến Tương Dương mới cùng nhau đi tìm minh thư. Nhưng không ngờ lại xuất hiện biến cố ngoài ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong/83859/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.