Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Triển Chiêu sững sờ nhìn người đang mở hai mắt nhìn mình, hai tay không ngừng run rẩy. Đột nhiên đứng lên, chạy tới bên cạnh bàn: “Ngươi nhất định là khát lắm rồi!” Rót nước, sau đó trở lại mép giường, cẩn thận đỡ Bạch Ngọc Đường dậy, để hắn uống hết nước trong chén.
“Còn muốn uống nữa không?” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường uống xong một chén nước, lại muốn đi rót thêm cho hắn thêm một chén.
“Không cần!” Thanh âm Bạch Ngọc Đường khôi phục lại từ tính như trước. Triển Chiêu đặt chén xuống, đột nhiên có chút bối rối không biết làm gì.
“Ta đi gọi đại tẩu bọn họ tới!” Triển Chiêu cẩn thận tách Bạch Ngọc Đường khỏi ngực mình, cẩn thận đỡ hắn nằm xuống. Vừa định đứng dậy liền bị Bạch Ngọc Đường kéo lại.
“Không cần vội,” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, tay mơn trớn mái tóc lộ ra sắc đen không được tự nhiên của Triển Chiêu, cau mày, “Làm sao? Bạc trắng rồi, liền không cho Bạch gia nhìn?”
“Ngọc… Ngọc Đường…” Triển Chiêu kinh ngạc mở to đôi mắt, “Làm sao ngươi biết?” Trong thanh âm có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn cả vẫn là kinh ngạc và kinh ngạc.
“Khụ… Con mèo này…” Bạch Ngọc Đường đứt quãng nói, “Trên người ngươi… còn có chỗ nào ta không biết?” Hắn vẫn nhớ, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy lời đại tẩu mình nói, lúc đầu mặc dù mình hôn mê, nhưng cũng không sao ngăn được khiếp sợ trong lòng, nhưng càng nhiều hơn chính là đau lòng, thương tiếc, còn có không buông bỏ được. Thật vất vả mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong/1970402/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.