Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Hai ngày sau, kinh thành truyền tới tin tức. Nghe nói sau khi Hoàng đế biết chuyện thật sự có minh thư thì rất tức giận, còn sai tâm phúc của mình mang theo mật chỉ chạy suốt đêm, muốn Nhan Tra Tán bắt sống Tương Dương vương áp giải về kinh luận tội, không được có sai sót. Nhan Tra Tán lĩnh chỉ, cùng tâm phúc từ kinh thành tới mật nghị một lúc lâu mới đi ra, bảo người mời Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường tới. Ba người đến phòng Nhan Tra Tán, chỉ thấy Nhan Tra Tán ngồi cạnh bàn chau mày, trên tay cầm một quyển sách. Ba người không khỏi hơi nghi hoặc.
“Đại nhân,” Công Tôn Sách phá vỡ dòng suy tư của Nhan Tra Tán, mở miệng hỏi, “Nếu trong kinh đã truyền tới ý chỉ, vì sao đại nhân còn sầu mi khổ kiếm, chẳng lẽ sự tình có biến?”
“Công Tôn tiên sinh,” Nhan Tra Tán ngẩng đầu, nhìn ba người một cái, “Ba vị trước hết ngồi đi!” Thấy ba người không khách khí vội vàng ngồi xuống rồi, mới chậm rãi mở miệng, “Thánh thượng bởi vì chuyện Tương Dương vương mà giận dữ, nhưng vẫng nghĩ tình thân, muốn bản quan bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt sống Tương Dưong vương, hơn nữa còn muốn giải về kinh luận tội. Những người tham gia khác có thể không bàn sống chết, nhưng Tương Dương vương nhất định phải bắt sống, chuyện này…” Nhan Tra Tán có chút khổ sở lắc đầu một cái. Tất cả mọi người đều biết, Tương Dương vương kia là kẻ gian giảo, nếu bất luận sống chết thì dễ, nhưng đằng này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong/1970391/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.