Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Bạch Ngọc Đường mang Triển Chiêu ra khỏi công quán, thấy Triển Chiêu hình như vẫn còn giận, không khỏi có chút lo lắng. Kéo Triển Chiêu lại, để y xoay mặt về phía mình, nhìn vẻ vừa tức giận, vừa nghi hoặc của mà mà nói: “Miêu Nhi, đừng bực! Cùng lắm thì, sau này ta sẽ khách khí với bọn họ một chút là được rồi. Miêu Nhi, nguơi đừng nên tức giận.”
“Ngọc Đường, ta không giận ngươi” Triển Chiêu bác lại. Y thật sự không giận Bạch Ngọc Đường, tính khí Bạch Ngọc Đường vốn dĩ đã như thế. Chuyện Bạch Ngọc Đường làm, hắn chẳng mấy để ý, cũng sẽ không vì lời một ai đó mà thay đổi. Cũng vì vậy mà người giang hồ mới nói Bạch Ngọc Đường tuỳ ý làm xằng, nghĩ hẳn là Đinh Triệu Huệ kia cũng không phải không biết chuyện đó. Y chẳng qua là tức giận Đinh Triệu Huệ thân là một trong “Song hiệp” nhưng làm chuyện gì cũng ích kỉ. Thậm chí còn muốn làm Bạch Ngọc Đường bị thương, đây mới là chuyện Triển Chiêu không thể dễ dàng tha thứ nhất, cũng không có cách nào để dễ dàng tha thứ nhất. Đinh Triệu Huệ ở chỗ khác ích kỉ như thế nào Triển Chiêu cũng mặc, nhưng nếu ở trước mặt y mà muốn xúc phạm tới Bạch Ngọc Đường, vậy thì y cũng không cần phải để ý hắn có phải là danh môn gì hay không, có phải là một trong “Song hiệp” gì hay không, Cự Khuyết chắc chắn sẽ không lưu tình. Nghĩ, trên mặt Triển Chiêu thoáng xẹt qua một tia sát khí.
“Miêu Nhi, đừng tức giận!” Bạch Ngọc Đường nhéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong/1970384/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.