Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Ngày hôm đó, đám người Triển Chiêu nhận được tin tức về minh thư. Tất cả mọi người đều chuẩn bị muốn ra ngoài, vì vậy sau khi sắp xếp xong, toàn bộ bên trong công quán, chỉ còn Bạch Ngọc Đường ở lại dưỡng bệnh cùng mấy hộ vệ, ngoài ra còn có khâm sai Nhan Tra Tán và Công Tôn Sách.
“Ngọc Đường, ngươi phải cố gắng dưỡng bệnh, không nên tuỳ tiện ra ngoài!” Triển Chiêu ở trong phòng Bạch Ngọc Đường cẩn thận dặn dò, “Với cả, phải nhớ uống thuốc, đại tẩu nói thuốc nhất định phải uống hết, không được lén đổ đi!” Triển Chiêu vừa nói, vừa chỉnh chỉnh lại chăn cho hắn.
“Miêu Nhi, ngươi cứ yên tâm đi!” Bạch Ngọc Đường không biết đã trả lời đến lần thứ mấy, “Ta bảo đảm không ra gió, bảo đảm uống thuốc, bảo đảm sẽ không mang thuốc đi đổ!” Bạch Ngọc Đường cam đoan chắc nịch, trong lòng thầm bảo Triển Chiêu lo lắng quá rồi. Không phải chỉ là lén đổ thuốc đi có mấy lần, trốn ra ngoài hóng gió có chút thôi sao? Dù sao độc tố còn sót lại cũng sắp hết hẳn rồi, cũng không rõ mèo này lo lắng cái gì.
Nếu thật sự chỉ có mấy lần đổ thuốc, mấy lần trốn đi hóng mát thì cũng chẳng sao, nhưng hết lần này tới lần khác, Bạch Ngọc Đường không chịu an phận, mỗi lần ra ngoài không đi chơi đủ sẽ không trở về, hễ đến giờ uống thuốc là tìm khắp nơi cũng chẳng thấy bóng. Mỗi lần Triển Chiêu tức giận, Bạch Ngọc Đường liền trưng cái mặt cười hì hì ra dỗ Triển Chiêu, đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong/1970372/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.