Phàn Mộng đột nhiên mở mắt ra, cả cơ thể hắn đều là mồ hôi lạnh, trước mắt là một màu trắng tinh, đó là một cái trần nhà hắn không quen thuộc. Hắn lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán cùng trên má, nghiêng đầu nhìn cửa sổ phòng, bên ngoài là một màu xanh đậm, ở phía xa là một màu xanh nhạt đang trôi nổi. Hắn chống tay xuống giường, dùng sức ngồi dậy, nhặt lên một quần đùi trên sàn nhà mặc vào, bước xuống giường. Phàn Mộng quay đầu, thấy thân trên trần trụi của Sở Triệu Xuân, y nghiêng người, mặt đưa về phía Phàn Mộng, ngủ say. Ánh sáng xanh ngoài cửa sổ ban đêm thật quyến rũ, quét đều khắp khuôn mặt, cơ thể của Sở Triệu Xuân, khiến y như một tác phẩm điêu khắc bằng ngà voi theo phong cách Hy Lạp, như Roth đang ngủ say.
Phàn Mộng ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, hắn cần phải ôm chặt hai chân mới có thể ngăn đôi chân đang run rẩy. Dựa mặt vào đầu gối, trên đầu gối ướt đẫm, hắn xoa mặt mình, rồi phát hiện không biết từ khi nào nước mắt đã chảy đầy mặt hắn, nhưng đôi mắt lại không có cảm giác nóng lên.
Như một người đã chết.
Phàn Mộng cảm thấy kinh sợ, nhưng cảm kinh sợ ấy lại mất đi khi hắn rơi lệ.
Hắn tiện tay lấy một tờ giấy trắng và một cây bút trên bàn của Sở Triệu Xuân, rồi nhờ vào ánh sáng xanh bên ngoài cửa sổ, viết:
“Tôi không biết đây là ngày hay đêm. Tôi không biết đây là năm thứ bao nhiêu. Tôi không biết đây là ngày mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-xuan/1352067/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.