Cố Trì Khê ra trận vì phụ hoàng định đem ta đi hòa thân.
Cố Trì Khê lẽ ra nên ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng sau khi nghe được chuyện này, chàng ấy đã chủ động xin ra chiến trường.
Trước khi chàng đi, ta và Cố Ngọc đã đi tiễn biệt. Ngày hôm đó là đầu hạ, sinh thần của Cố Trì Khê.
Bọn ta đang ngồi tại lầu trên quán rượu, gió từ hai bên cửa sổ liên tục thổi vào mát rượi.
Cố Trì Khê xuống lầu giúp bọn ta mua chút bánh.
Cố Ngọc ra vẻ thần bí ghé sát tai ta nói muốn nói cho ta biết một bí mật.
Nàng ta cất giọng đôi chút đượm buồn: "Tranh Tranh, trận chiến này thực ra là vì ngươi."
Ta có chút buồn cười quay đầu nhìn cô ấy: “Ta đã biết.”
Cố Ngọc hẳn là đã uống quá nhiều, hôm nay không ngờ lại mất khống chế.
"Ngươi thì biết cái gì? Ca ca ta lần này thắng lợi trở về, tính xin bệ hạ gả ngươi cho huynh ấy. Ngươi biết không?"
Trong giọng nói của nàng ta có chút tự đắc khi biết bí mật, nhưng xen lẫn chút bất mãn khi Cố Trì Khê bị ta cướp mất.
Ta lắp bắp mở miệng "Ngươi, ngươi đang nói cái gì?"
Hai má nàng ta nóng bừng, dần lan tới cổ.
Giữa ta và Cố Trì Khê, ta luôn là người chủ động hơn, Cố Trì Khê là người quân tử và sẽ chẳng bao giờ đi quá giới hạn. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng Cố tướng quân tiếng tăm khắp kinh thành lại thực sự để ý tới ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-xua-may-khoi/3589346/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.