Vừa ra ngoài đi được vài bước, phía sau nàng có tiếng bước chân nhanh chậm đều theo nàng, nàng đi mỗi lúc một chậm một phần là vì vết thương, một phần là vì người phía sau.
Bước chân Tuyết Cơ chợt dừng lại, sắt thái trở nên lạnh lùng sắt bén, ánh mắt lóe lên tia dảo hoặc. Lạnh lùng cất giọng.
" Không cần phải nấp phía sau đầu, mau ra đây đĩ"
Người phía sau lúc bấy giờ cũng giật mình, dù đã đi cách xa nàng và rất nhẹ nhàng nhưng lại bị nàng phát hiện chứng tỏ rằng người phải có võ công cao cường mới nhận ra được.
Lúc này A Sở mới từ phía sau bước tới, cười khấy trong dây lát, giọng nói có chút châm biểm.
" Không ngờ lại bị cô phát hiện ra, đúng là ta đã đánh giá thấp cô rồi "
Bước đến gần chỗ nàng , cả hai nhìn nhau như trút hết những tia xét, sát khí ngút ngàn.
Nàng lúc này mới nhỏ giọng cảnh cáo.
"A Sở cô nương nói gì ? ta thật sự không hiểu ?"
Câu nói như đang bác bỏ hết những nghi ngờ vừa rồi a Sở đưa ra. A Sở không phải là người tốt, tính khí lại cực kỳ kiêu ngạo hóng hách, chỉ là hôm nay nàng nhìn rõ hơn một chút.
A Sở tiến sát đến gần nàng, như thiêu như đốt nhìn từ trên xuống dưới cuối cùng thì dừng lại trên gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn rõ ràng sự xinh đẹp.
"Ta muốn xem xem, nếu gương mặt xinh đẹp này của cô không còn thì cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-vu-lau/3567752/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.