Sáng hôm sau cuối cùng Tuyết Cơ cũng đã chịu ra khỏi phòng , nhìn bên ngoài vẫn như cũ chỉ là nàng không biết nàng đã ở trong bao lâu rồi.
Lúc này thấy Ôn Huyết cùng A Sở người trước người sau đi tới , nàng cũng chẳng thèm quan tâm đến quay mặt nhìn nơi khác , đến gần chỗ nàng hắn ra lệnh cho A Sở đi trước , A Sở yên lặng một lúc rồi mới bước đi.
" Hắn đã nói gì với nàng để nàng nhốt mình bên trong lâu đến vậy ?"
Hắn là đang cố ý chăm chọc nàng đây mà , nàng cũng chẳng thèm để ý tới lơ đãng nói.
" Ta chẳng có gì để phía suy nghĩ cả , huynh đừng suy bụng ta ra bụng người "
Hắn lẳng lặng nhìn nàng cười khẽ , vài ngày không gặp nanh vuốt của nàng chỉ có sắt nhọn hơn chứ không hề lục đi.
" Hay cho câu suy bụng ta ra bụng người , cho dù hắn là ca ca của nàng thì sao chứ , nàng đã thành gia lập thất nên giữ chút mặt mũi cho ta"
Ý hắn đang ám chỉ nàng làm gì cũng phải giữ mặt mũi cho hắn nhưng kẻ ngốc như nàng thì làm sao hiểu được chứ , nói chuyện đao kiếm nàng có thể nói vài tháng vẫn chưa hết, còn những chuyện này lại vô cùng chậm hiểu.
" Huynh nói vớ vẩn cái gì ta hoàn toàn không hiểu "
Hắn im lặng không nói nhìn nàng hồi lâu.
" Nàng có hiểu hay không , nàng là người rõ nhất "
Nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-vu-lau/3567745/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.