Tương Liên tỉnh lại trong một cảm giác ấm áp. Lúc này Tiếu Biệt thành rất lạnh, phận nô tỳ như nàng cũng chỉ được một chiếc áo khoác ngoài mỏng, không thể xua tan đi cái lạnh giá của trời đông.
Bên ngoài trời lại đang đổ tuyết nhưng nàng lại cảm thấy rất dễ chịu. Một cảm giác ấm áp bao bọc lấy Tương Liên. Trong cơn mơ nàng không còn thấy sợ nữa. Bù cho mấy ngày đẫm đầy nước mắt và cả một buổi tối run rẩy chờ đợi cái chết đến với mình.
Những ký ức mờ mịt...
-Lão gia, nô tỳ van xin lão gia...Nô tỳ...
Ai mà không sợ chết? Tương Liên cũng vậy. Nàng không muốn chết. Lời hẹn ước cùng Bảo ca hôm đó nơi đầu thành Tiếu Biệt. Tương Liên chết, Bảo ca sẽ thế nào đây?
-Ta cũng không muốn ép ngươi chết...Nếu ngươi không đồng ý thì mau về nhà bảo cha mẹ ngươi trả dứt món nợ cũ cho ta.
Cha mẹ Tương Liên đều đã chết. Mảnh đất nhỏ nơi nhà của họ cũng đã thuộc về lão gia, Tương Liên vào phủ hầu hạ từ năm 11 tuổi. 5 năm làm nha hoàn, chịu bao vất vả nhưng món nợ thì càng ngày càng được nhân lên. Cũng tại năm 14 tuổi, Tương Liên vô ý làm vỡ bình hoa cổ nghe nói có giá trị liên thành, suýt chút đã bị lão gia và phu nhân bán đi trừ nợ. May là có Tam tiểu thư thấy nàng có tài bới tóc khéo léo nên xin cha mẹ cho giữ lại, Tương Liên mới được an toàn.
-Tam tiểu thư có ơn với ngươi, không lẽ ngươi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-vo-thuong/2846292/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.