"Em đã đi đâu suốt bấy lâu nay vậy?"
Tôi nhìn chăm chú người con gái đang ngồi đối diện mình song em cũng chẳng hề trốn tránh câu hỏi của tôi, em liền trả lời:
"Em về quê có công việc riêng."
Câu trả lời kèm theo nụ cười hạnh phúc của em lại khiến lòng tôi chợt nhói lên. Nhưng trên nụ cười của em, tôi biết dường như trong thời gian vừa qua cuộc sống em chẳng dễ dàng gì.
Sau câu trả lời của em, chúng tôi bỗng chìm vào im lặng, không ai nói gì, cũng chẳng biết phải bắt chuyện làm sao. Không phải sau ngần ấy thời gian qua lại khiến tôi xem em thành người xa lạ nhưng tôi sợ, tôi sợ khi phải bắt chuyện mình sẽ vô tình chạm đến nỗi đau nào đó mà em không muốn nói ra.
Một vài phút lặng im ngắn ngủi mà tưởng chừng như đã trôi qua rất lâu rồi vậy.
Tách cà phê trên bàn của em đã vơi đi đôi chút, vậy mà đôi mắt nặng trĩu, mang đầy tâm sự đang dõi theo dòng người vội vã ngoài kia. Nhìn em như thế tôi thầm nghĩ, từ bao giờ một cô gái chỉ thích uống thứ trà sữa ngọt ngào như em lại có thể yêu thích cái vị đắng của cà phê kia được.
Tôi còn nhớ em từng nói với tôi, em chỉ thích những hương vị ngọt ngào của cuộc sống, còn đắng như cà phê em ghét lắm. Vậy điều gì trong thời gian vừa qua lại khiến em thay đổi hoàn toàn như thế?
Những hạt mưa nặng hạt chẳng biết đã tạnh từ bao giờ. Tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-vo-bien/3316508/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.