“Ngươi đến đây theo tâm nguyện của chính ngươi” Vị tướng tự xưng Cao Lỗ đáp.
“Tâm nguyện của tôi, ông biết tôi sao?”
“uhm, ta biết ngươi bởi ngươi là 1 phần của ta”.
“Tôi là 1 phần của ông, như thế là thế nào ạ?” nó trở nên hoang mang cực độ, tự nhủ chắc chắn đây là 1 giấc mơ thôi, không đời nào lại có chuyện như thế này xảy ra.
1 nụ cười yếu ớt thành tiếng, vị tướng chậm rãi giải thích: “Như ngươi biết mỗi người có 3 hồn bảy vía, khi chết đi, vì một lí do mà chúng ta không thể nghĩ bàn mà 3 linh hồn không tập hợp lại, chúng chia tách mang theo những phần linh tính nhất định rồi đi đầu thai ở những nơi khác nhau, thời điểm khác nhau. Hiện giờ đã là cuối thời An Dương Vương, quân ta bại trận, bản thân ta vì cứu chúa mà cũng bị thương nặng rồi. Linh thể 3 phần chỉ còn hai, phần thứ 3 đã rời đi đầu thai chính là ngươi đấy. Ta đã nhận được thông điệp về việc ngươi sẽ quay lại.”
Nói đoạn, cảnh vật bỗng chốc tối sầm, ánh sáng chói lòa buổi bình minh ban nãy đã biến mất, thay thế vào đó là màn đêm đen, có chút ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống. Lúc này, nó mới cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt ở vùng cổ. Đưa tay lên khẽ sờ, cảm thấy lớp vải băng quanh cổ ướt đẫm tự bao giờ.
“Là máu đang rỉ, ta bị một mũi lao đâm toạc phần cổ. Bị thương nặng nhưng chưa chết. Ta buộc lại vết thương rồi thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-tien-kiep/2843077/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.