Nghe hắn nói kể cũng có lý, ta động não tìm cách thuyết phục hắn: “Ngươi nói cũng đúng, quả thực nếu tình huống vừa rồi chiếm quyền kiểm soát thân thể ngươi là địch quân thì sẽ xảy ra chuyện lớn. Nhưng ngươi thử nghĩ xem, nếu ta là quân địch, không thể thắng ngươi để chiếm đoạt thân thể, thì ta sẽ nhanh chóng rời đi tìm kẻ khác chứ mắc mớ gì vòng vèo ở lại nói chuyện với ngươi lâu thế. Lúc đó tỉnh giấc ngươi chỉ coi là ngủ mớ do mệt thôi, đâu có phát hiện ra ta. Còn do thám quân tình vẫn nên tìm đến tướng lĩnh trong quân doanh chứ, nơi này không phải trận doanh, ở đây thì ích gì”.
Nghĩ 1 lát hắn nói, “ngươi nói kể cũng có đạo lý. Nơi này không phải tiền tuyến, ta cũng chỉ là gia nô hầu hạ cái ăn cái mặc bên cạnh chủ tử, mà chủ tử lại không cầm quân đánh trận, ta đâu biết được gì nhiều”.
“Chính xác, nào, ngươi mau nói cho ta biết 1 chút về ngươi đi, ngươi là ai, bao nhiêu tuổi, bây giờ là năm bao nhiêu, tình hình nước ta hiện tại như thế nào?”. Ta bắt đầu hỏi hắn chuyện chính.
"Ta tên Trần Thần, chữ Thần trong Tinh Thần, mẹ ta đặt tên cho ta ý nghĩa chính là ‘tinh thần Trần gia - hào khí Đông A’. Ta mới 20 tuổi, năm nay là năm Thiên Ứng Chính Bình thứ 18 (năm 1249),Thái Tông Nguyên Hiếu Hoàng Đế trị vì, hiện tại Đại Việt cũng kể như khá yên bình.”
"Ồ, vậy ra là nhà Trần”. Ta gục gặc đầu, lại hỏi tiếp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-tien-kiep/2843021/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.