Ta gật đầu lia lịa: “đúng vậy, Vương gia thật siêu đẹp trai, quả không hổ danh Trần Quốc Tuấn – người tuấn tú nhất cả nước. Lúc trước đọc sử ta thấy ghi tên này do vua Trần Thái Tông ban cho khi ngài ấy được 3 tháng tuổi vì dung mạo khôi ngô, tuấn tú dị thường, ta cứ nghĩ là chém gió, ai ngờ người thật đẹp hơn tưởng tượng nữa”.
“Ngươi kích động vừa thôi, ta cảm nhận rõ máu huyết dâng trào do ảnh hưởng tâm trạng của ngươi đấy... Có dừng lại ngay không thì bảo, ông đây không muốn bị cảm xúc lệch lạc chi phối, ông đây là nam đấy nhé.” Trần Thần cáu kỉnh lên tiếng.
"Rất xin lỗi, nhưng mà ta không thể hoãn sự sung sướng này lại được. Ngươi nhìn xem, khuôn mặt đẹp trai, trán cao phẳng, lông mày rậm khẽ nhếch, mắt phượng sáng như sao, lông mi dài mượt, sống mũi cao thẳng, khuôn miệng xệch xi, cằm vuông, râu vòng quanh cằm tỉa gọn gàng, thân hình không mỡ thừa, cao ráo, mẹ ơi 8 múi, da đàn ông mà lại trắng hồng, muốn xịt máu mũi quá đi mất”. Ta ngắm nghía Vương gia Trần Quốc Tuấn trong khi ngài ấy điều tức, lấy khăn thấm mồ hôi nửa thân trên đương để trần.
“Giời ôi..., dừng lại, dừng lại ngay, ngươi mau nhìn đi chỗ khác, cái con hàng mê trai này. Ta sắp tức chết vì bị mấy cái cảm xúc biến thái của ngươi chi phối. Đã bảo ông đây không phải mấy tên thích đồng giới. Thật mất mặt quá đi”. Trần Thần vừa càu nhàu vừa quay người gần như bỏ chạy khỏi sân tập.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-tien-kiep/2843012/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.