Dã Tượng đáp: “Thưa, không phải ạ, con voi này là ta cứu được trong 1 hôm đi săn, ngày trước đó mưa lớn, không biết như thế nào mà nó bị trượt xuống chỗ đất sụt do mưa, nó không lên được. Mẹ nó không có ở đấy. Khi nghe thấy nó phát ra tiếng kêu cầu cứu, ta đến thấy cảnh ấy bèn tìm cách đưa nó lên. Sau đó nó cứ đi theo ta về nhà, ta không nỡ đuổi đi nên gia đình ta giữ lại nuôi”.
Hưng Đạo Vương nói tiếp: “ta nhìn nó và ngươi chơi rất vui vẻ. Ngươi có thể giao tiếp với nó, nó nghe lời ngươi sao?”
Dã Tượng đáp lời: “Dạ, loài voi rất thông minh, chúng đều nghe hiểu tiếng người, chỉ là khi con người đối xử không công bằng, chúng sẽ tỏ ra chống đối thôi. Nếu ngay từ đầu người nuôi coi voi bình đẳng, 2 bên là quan hệ hợp tác, bạn bè thì voi sẽ rất trung thành”.
“ồ, xem ra ngươi rất hiểu chúng. Làng ngươi chuyên thuần hóa voi sao”. Hưng Đạo Vương hỏi Dã Tượng.
“Dạ, thưa, không phải ạ, chỉ có cha ta là người thuần hóa voi. Ngày trước khi mới vào nghề, chứng kiến cảnh voi bị ngược đãi để thuần phục, ông đã rất đau lòng, sau đó ông quyết định rời bỏ khu huấn luyện ma quỷ ấy, tự tìm đường riêng cho mình để thuần hóa voi. Ta có theo cha ta học chút da lông”. Dã Tượng đáp 1 cách khiêm tốn.
Nhà ngươi ở đâu, ta muốn đến thăm quan 1 chút có được hay không”. Hưng Đạo Vương lịch sự đề nghị với Dã Tượng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-ve-tien-kiep/2842962/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.