Cô nghe đi nghe lại câu nói đó nhiều lần rồi mới thỏa mãn nằm xuống.
Gửi tin nhắn trả lời cho Sở Vân Kiêu: "Mong được chỉ bảo nhiều hơn."
Sáng hôm sau, Hướng Ca đến công ty báo danh như thời gian ước định.
Nhìn vào phía cửa công ty được trang trí độc đáo, Hướng Ca hít thở một hơi thật sâu, tự cổ vũ tinh thần cho mình.
Bắt đầu từ giờ phút này, cô đã chính thức bước ra khỏi giảng đường đại học để ra ngoài xã hội.
Lúc này đã gần đến giờ làm, mấy người chạy như bay qua người Hướng Ca, miệng không ngừng hô lên: "Muộn rồi, muộn rồi!"
Dù vậy nhưng bọn họ cũng không quên quay đầu nhìn Hướng Ca với ánh mắt đầy tog mog.
Có người nhìn xong cũng không có thể hiện thái đọ gì, có người lại nở nụ cười thân thiện với cô, Hướng Ca thấy vậy cũng nở nụ cười đáp lại.
Mãi cho đến khi Sở Vân Kiêu xuất hiện ở phía sau thì những người đó mới thay đổi sắc mặt, ai nấy giống như vừa nhìn thấy mãnh thú, cắm đầu cắm cổ chạy thẳnng ào trong.
"Đến đúng giờ đấy." Sở Vân Kiêu giơ tay nhìn đồng hồ, chậm rãi nói.
Hướng Ca nghe tiếng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Sở Vân Kiêu thì không khỏi ngẩn người.
Anh vẫn mặc quần tây màu đen và áo sơ mi trắng, trên người tản ra hơi thở lạnh lùng khiến những người xung quanh không thể cảm nhận được cái nóng oi ả đầu hạ.
Hướng Ca chớp mắt, đổi giọng gọi anh một tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-uoc/3439515/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.