Có đôi khi mệt đến muốn nghỉ nghơi nhưng công việc vẫn chưa xong, cô cũng chỉ có thể cắn răng vừa viết vừa khóc, cố gắng chống đỡ cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.
Dần dần rồi cô cũng quen với sự mệt mỏi đó.
Sau khi gửi xong tin nhắn, ở góc bên trái màn hình không còn hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập ..” nữa, không có tin nhắn mới nào.
Đôi mắt của cô trở nên ảm đạm, định cất điện thoại đi tiếp tục viết bản thảo.
Lại không nghĩ rằng Sở Vân Kiêu trực tiếp gọi video trò chuyện tới.
Tay Hướng Ca bất chợt run lên, ấn vào nút chấp nhận cuộc gọi đến.
Cuộc gọi được kết nối, khoảnh khắng khuôn mặt điển trai của Sở Vân Kiêu đập vào mắt, hô hấp của cô dường như nghẹn lại.
Ánh đèn từ đỉnh đầu hắt xuống, phác họa đường nét tỉnh tế rõ ràng trên gương mặt Sở Vân Kiêu.
Bên Hướng Ca hơi tối, nhưng vẫn có thể chiếu rõ dáng vẻ của cô hiện giờ.
Nhìn băng đô rửa mặt hình vịt con, Sở Vân Kiêu lặng lẽ cong môi cười mỉm.
Anh không đeo kính, đôi mắt sâu hơi nheo lại như muốn nói: "Rất đáng yêu.”
Hướng Ca nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của mình trong camera, vội vàng tháo băng đô xuống, sau đó kéo tóc che bớt khuôn mặt lại.
Nhưng nhìn thế nào có vẻ hơi đáng sợ, vậy nên cô chỉ đảnh đeo băng đô lên.
Cô dùng ánh mắt hỏi lý do vì sao Sở Vân Kiêu lại gọi video cho mình.
Sở Vân Kiêu giơ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-uoc/2649179/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.