"Mày..."
"Đủ rồi đấy." Lệ lão gia chủ cắt ngang lời Lệ Chấn Hùng.
"Nó nói phải đấy, gia đình này trước giờ chỉ có một vị phu nhân, không phải loại người nào cũng có thể ngồi lên vị trí này được."
Lão gia chủ nói tiếp.
Không khí trên bàn ăn dần trở nên ngột ngạt, có người cơm cũng nuốt không trôi nữa.
"Lão gia, con trở về phòng trước."
Tô Nhung cố nén nước mắt, vẻ mặt có ức mà không dám thưa.
Lão chẳng thèm trả lời, tiếp tục ăn phần của mình.
Dùng bữa xong, ai trở về làm việc của người ấy. Chỉ có duy nhất Lệ Thành bị Lệ lão gia chủ giữ lại.
"Nói đi, có chuyện gì mà ông phải gọi cháu về thế?"
Ngồi xuống ghế ở hoa viên, anh không thèm động vào tách trà ông nội đẩy đến mà vào thẳng vấn đề.
"Phải có chuyện gì ta mới gọi cháu về sao? Ta là người thô lỗ như vậy?"
Lão gia chủ trừng lớn mắt.
Lão Vu đứng cạnh không khỏi lắc đầu, ông đi theo lão già này cũng trên dưới bốn mươi năm. Tính cách lão thế nào ông đều hiểu rõ, với người ngoài thì xa cách nhưng chỉ có với lão phu nhân đã mất cùng nhị thiếu là khác, nhìn xem, mất nết như thế kia mà.
Anh không nói gì, chỉ đưa mắt liếc sang, lão đã đủ hiểu, chính là thế đó.
"Quả thực là có..."
Lão gia chủ như bị bắt thóp, xoa xoa bàn tay nhăn nheo cười cười.
"25 tuổi rồi."
"Thì?"
"Lấy vợ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tuong/2633358/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.