Sáng hôm sau.
"Ghế của tôi đâu?"
Khương Nhiễm không thấy ghế của mình ở chỗ bàn trợ lý đâu liền hỏi người ở đó.
"Lão đại gọi cô vào."
Triệu Chí Viễn chột dạ chỉ vào phòng phó tổng giám đốc.
Cô ngờ ngợ mở cửa đi vào, vừa hay thấy anh đang chống cằm nhìn ra cửa. Bốn mắt chạm nhau, có ý gì?
"Anh gọi tôi?"
"Ừm."
Lệ Thành khẽ gật đầu. Sau đó, chẳng có sau đó nữa.
"Này, gọi tôi vào đây để nhìn nhau thôi hả? Tôi còn nhiều..."
"Vậy thì đi làm đi."
Anh cắt ngang lời cô.
Khương Nhiễm nghe thấy anh nói vậy thì trợn mắt, cái tên này lại muốn gì nữa. Chẳng phải gọi cô vào có việc, xong bây giờ lại nói thôi đi làm đi.
"Hôm qua còn cảm thấy tốt bụng, đúng là mình đã quá kỳ vọng vào tên này rồi."
Cô lầm bầm mắng, từ khi gặp Lệ Thành, tuần suất tự mình lẩm bẩm mắng người của cô ngày càng cao, chủ yếu là vì tên này đáng mắng, mà cô lại không thể mắng thẳng mặt.
"Cô đi đâu đó?"
Thấy cô xoay người mở cửa, anh lại lên tiếng.
"Đi làm việc."
"Bàn làm việc của cô ở kia."
Chỉ thấy Lệ Thành chỉ sang hướng bên phải.
Lúc này Khương Nhiễm mới chú ý đến cái bàn làm việc mới đặt cạnh bàn làm việc của anh.
"Tôi ngồi đây?"
Cô tự chỉ mình hỏi.
"Chẳng lẽ tôi tự mình ngồi hai chỗ hả?"
"Không phải, ý tôi là tôi đang học việc với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tuong/2633343/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.