“Biết chơi thật đấy, cảnh sát Lý.”
Lệ Phong xoay cây súng trên tay, nhếch môi nhìn tên cảnh sát cầm đầu.
“Đại thiếu, mời anh chấp hành mệnh lệnh.”
Tên kia không đáp lại, chỉ nhắc nhở.
Vì từ khi cảnh sát bước vào, bọn họ chỉ đặt lực chú ý lên nhau. Cho nên Khương Nhiễm có cơ hội chayh trốn, mà chọn cách tự mình trở về, cô chẳng tin ai cả. Cảnh sát sao? Bọn họ có thể quay lại cắn một người, thì cũng có thể dễ dàng bị mua chuộc ngược lại.
Như cô đã đoán, Lệ Phong mới bật lên một câu:
“Hắn có thể cho hoặc uy hiếp anh, thì tôi vẫn có thể làm điều tương tự như vậy. Anh biết đó, Lệ Phong tôi trước giờ cùng anh có giao tình lâu năm, cách làm việc đều hiểu rõ. Vậy mà anh lại vì một kẻ mới đến, phá hủy tình cảm này sao?”
Cảnh sát Lý kia nghe rõ được ý đe dọa rõ ràng của Lệ Phong. Trước giờ chưa từng tiếp xúc với anh, cho nên chỉ biết chút ít. Còn người đàn ông này thì khác, hắn rất tàn nhẫn, bao nhiêu năm qua đều là do mình che giấu giúp hắn. Bây giờ, e rằng là phải… thuận theo rồi.
Nhưng khi họ chuyển dời lực chú ý về Khương Nhiễm thì không thấy cô đâu nữa. Ban đầu còn tưởng là cô đã chạy ra bên ngoài đợi, nhưng khi ra kiểm tra cũng chẳng thấy đâu.
“Đi tìm cho tôi, nếu tìm không ra. Các người tự nhận lấy hậu quả.”
Lệ Phong tức giận quát người của mình, rồi đưa mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tuong/2633318/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.