Đứng trước cửa phòng, tay cầm hộp cháo và mấy tuyp thuốc chống thâm - mờ sẹo, Huy lưỡng lự đắn đo không biết có nên gõ cửa hay không, bởi tâm lý Hồng Anh kể từ đêm bị thương đó luôn cố ý bài xích và né tránh sự quan tâm của cậu. Suy nghĩ mãi, cuối cùng Huy lấy hết can đảm và gõ lên cánh cửa những tiếng cốc cốc...
-- Ai vậy?
Giọng nói dịu dàng của Hồng Anh vọng ra từ bên trong.
-- Là anh. Em mở cửa cho anh nhé!
-- Anh về đi, em không muốn gặp anh nữa đâu.
Ngồi bên giường, Hồng Anh đưa hai tay lên ôm mặt và đáp lời. Những ngày này đối với cô thật sự rất tồi tệ. Những vết bầm tím không hề có dấu hiệu giảm mờ, những khớp xương trên cơ thể vẫn đau đớn như bị ai đó tháo gỡ đi... Tình hình sức khỏe như hiện tại cùng với dung nhan xấu xí ấy... Liệu có còn người đàn ông nào chỉ định cô tiếp rượu nữa không? Nước mắt rơi trong vô thức, Hồng Anh lỳ lợm nhất định không mở cửa phòng.
-- Em đừng cả ngày cứ nhốt mình trong phòng như thế. Anh mua cháo và cả thuốc trị sẹo cho em. Mở cửa đi, anh có chuyện muốn nói.
-- Anh làm vậy... em thực sự khó nghĩ. Em không xứng đáng để anh tâm đâu, Huy ạ!
Thật đấy, em sẽ chỉ mang lại phiền phức cho anh mà thôi.
-- Anh không nghĩ vậy đâu. Mở cửa cho anh nhé. Anh có chuyện muốn trao đổi cụ thể với em.
-- Giữa chúng ta thì có chuyện gì để mà trao đổi chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tuong-vy/1087011/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.