Nam Phong kiên nhẫn chờ đợi, khi thấy tiếng động ở cửa phát ra, anh hồi hộp tới mức trống ngực đập loạn xạ... Chỉ là một nữ nhân viên quầy bar, cô nàng có gì đặc biệt mà anh lại lưu tâm nhiều đến thế?Hồng Anh đứng ngược sáng nên không nhìn rõ mặt khách, bưng khay rượu đi đến bên bàn, việc đầu tiên là cô quỳ gối xuống thảm và ngồi ngay ngắn chờ mệnh lệnh.
-- Chào mừng quay trở lại!
Hai mắt Nam Phong sáng lên, khóe môi ẩn hiện ý cười, anh nghiêng người quan sát Hồng Anh và cất lời chào.
Hồng Anh không quá ngạc nhiên, thật lòng là có chút sợ hãi khi phải tiếp vị khách khó tính này, nhưng đây không phải là lần đầu tiên cô gặp anh nên mọi thứ không quá gượng gạo như trước.
-- Chào anh ạ!
-- Là vì tôi nên cô bị sa thải, phải không?
Nam Phong hỏi xong mà đáp án lại nằm ngay ở câu hỏi nên Hồng Anh chỉ biết im lặng. Người đàn ông này thật sự không thể coi thường, chỉ vì một phản hồi xấu của anh ta mà cô ba ngày liền phải lang thang ngoài đường phố, cơm không có để ăn, giường không có để ngủ... Những ngày đó thật sự không hề dễ chịu. Cô nên vui hay tức giận trước vị khách khó tính này đây?
Nghĩ tới câu nói lúc trước của vị khách, "Rượu bia và thuốc lá luôn nằm trong top những sản phẩm mà báo chí tuyên truyền nên hạn chế sử dụng", Hồng Anh định nâng ly rót rượu nhưng lại thôi. Thực không thể nắm bắt được tâm tư của người đàn ông trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tuong-vy/1086999/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.