Ta vội gật đầu: "Nếu Vương gia chê ồn, sau này ta sẽ không hát nữa."
"Ha ha, thật sự coi mình là câm rồi."
Sự ngoan ngoãn nghe lời của ta cuối cùng cũng được Hạ Cảnh Thái công nhận.
Hắn ta bắt đầu để ý quan sát ta, sau đó cho phép ta đàn tỳ bà cho hắn ta nghe.
Hạ Cảnh Thái đến tiểu viện càng ngày càng nhiều, ta biết hắn ta đã bắt đầu đắm chìm trong thân thể của ta.
Từ ban đầu bị ép buộc chịu đựng, ta đã học cách dần dần chiều theo hắn ta, làm hắn ta vui lòng.
Một lần sau khi kết thúc, hiếm khi hắn ta không mặc quần áo rời đi, lại ôm ta ngủ trên giường nửa đêm.
Có lẽ thân là Hoàng tử từ nhỏ đã quen phải cẩn thận, bên cạnh Hạ Cảnh Thái có nhiều nữ nhân, nhưng chưa từng ngủ lại trên giường của nữ nhân nào, hoặc cho phép nữ nhân ngủ bên cạnh mình.
Hơn nữa những nữ nhân đó không ai sống lâu cả.
Hơn nữa mỗi lần gần gũi với hắn ta, thị vệ thân cận đều sẽ khám xét người ta.
Đừng nói là giấu vũ khí sắc bén, ngay cả một cây trâm bạc cũng không được xuất hiện.
Trong bóng tối, ta từ từ mở mắt nhìn nam nhân nằm bên cạnh.
Nếu bây giờ ta có một con d-a-o, ta nhất định sẽ không chút do dự đ-â-m vào ng-ự-c hắn ta.
"Tỉnh rồi?"
Hạ Cảnh Thái đột nhiên lên tiếng, ta bị dọa sợ.
Lần này không phải giả vờ, ta thật sự bị hắn ta dọa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-truong-uyen/3715823/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.