"Tô Tô, quả thật không thể trách mẹ không nhắc nhở ngươi, là. . ."
Tú bà cẩn thận nhìn về phía Cẩm Mặc, lòng ta chùng xuống, theo ánh mắt ả ta nhìn sang, "Ca, hóa ra là huynh giấu ta?"
Cẩm Mặc không nói gì, những điều hắn ta không muốn nói, dù có dùng chày sắt cũng không thể phanh phui ra được.
Liên tiếp ba ngày, ta không nói chuyện với hắn ta. Ban ngày ta giả làm bà lão ra phố bán bánh nướng, ban đêm ta thay quần áo dạ hành đi lại trong các ngõ ngách.
Nhưng Lạc Trường Uyên như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Ta tìm không thấy hắn, lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, một buổi trưa nọ ngất xỉu giữa phố.
"Anh Lạc, muội có khỏe không?"
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, ta chưa kịp mở mắt, đã vội vàng nắm lấy vạt áo đối phương, nghẹn ngào lên tiếng.
"Trường Uyên ca ca, ta xin huynh, hãy về với ta đi."
Ta biết mà, ta không thấy hắn, không có nghĩa là hắn không thấy ta.
Lạc Trường Uyên mặc một bộ đồ ăn mày, vẻ mặt tiều tụy xanh xao, đi theo ta vào cửa sau của Hoa Mãn Lâu.
14
Cẩm Mặc hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo, ta tự mình xuống phòng bếp nhỏ nấu cho hắn một bát cháo.
Chỉ mới hơn một tháng, cả người hắn đã gầy đến mức không nhận ra. Hốc mắt sâu hoắm, xương mày lồi ra, đôi mắt đỏ ngầu đầy u sầu.
"Trường Uyên ca ca, ch-ế-t lúc nào cũng dễ hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-truong-uyen/3715814/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.