Ta biết trong lòng nàng ấy có tình ý với Lạc Trường Uyên, luôn muốn thông qua ta - người muội muội này để đạt được ước nguyện. Để tránh cho nàng ấy sa đà sâu hơn, ta khuyên nhủ: "Lan muội, ca ca nhà ta và muội không có duyên với nhau. Chuyện này không phải lỗi của muội, chủ yếu là vì huynh ấy vừa mới góa vợ, trong lòng chưa thể nguôi ngoai."
Lan muội lộ rõ chân tình trong ánh mắt: "Muội không để ý chuyện đó. . ."
"Huynh ấy còn có một nhi tử sáu tuổi và một nữ nhi mười tuổi cần nuôi dưỡng, muội cũng không để tâm sao?"
"Hơn nữa, huynh ấy còn nợ mười vạn tiền chữa bệnh cho vợ trước, muội có sẵn lòng giúp huynh ấy trả nợ không?"
Đừng trách ta độc miệng, ai bảo Yến Uyển phụ bạc Lạc Trường Uyên, khiến hắn tương tư khó quên. Trong lòng ta, Yến Uyển chính là người vợ quá cố của hắn.
Lan muội trợn tròn mắt, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
"Vậy các người. . ."
Ta gật đầu: "Huynh muội chúng ta ra đây là để trốn nợ."
Cuối cùng Lan muội không còn hỏi han về hắn nữa, ngay cả những nữ tử quanh làng có ý với hắn cũng ngầm hiểu mà không còn đến cửa nữa.
Đầu óc Lạc Trường Uyên chỉ có một sợi dây thẳng, chẳng hề để ý đến ánh mắt kỳ lạ của các nữ tử xung quanh. Hắn chỉ chú tâm vào chuyện kiếm tiền.
Hắn quả thật nói được làm được. Tuy không thích buôn bán nhưng dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-truong-uyen/3715811/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.