"Sao thế, muội cũng chê ta không có chí tiến thủ sao?"
Lạc Trường Uyên đặt một chén thuốc đắng lên bàn, đôi mắt dài hơi nheo lại.
"Ta cũng muốn thi, nhưng văn chương của ta kém, thi cũng vô dụng thôi."
Hắn nói nhẹ nhàng, như thể sự thật vốn là như vậy.
Nhưng ta biết, hắn đang nói dối.
"Trường Uyên ca ca, huynh có nghe qua một câu nói không?"
Lạc Trường Uyên thúc giục ta uống thuốc trước, ta ngửi thấy mùi đắng lập tức lắc đầu.
"Lấp không bằng thông."
"Nếu huynh cứ thi mãi không đỗ, sự làm khó trong nhà chỉ ngày một tăng lên. Chi bằng huynh cứ đỗ một lần, thỏa mãn tâm nguyện của Lạc lão gia. Ngài ấy vui lòng rồi có lẽ sẽ không ép huynh nữa."
Ta tiến gần hắn hơn, ngửi mùi gỗ thoang thoảng trên người hắn, trong lòng cảm thấy an tâm.
Lạc Trường Uyên nghe xong cười khổ, thở dài nói: "Muội không hiểu cha ta đâu. Ông ấy một lòng muốn ta vào triều làm quan. Nếu ta thật sự đỗ đạt, muội tin không, ông ấy sẽ lập tức tiêu tán hết gia sản để mở đường cho ta, không đưa ta vào nội các thì không thôi. Lúc đó, ta mới thật sự là thân bất do kỷ, khắp nơi bị ràng buộc."
Thì ra là vậy, giờ ta mới hiểu lý do Lạc Trường Uyên bỏ thi.
Nội các phục vụ thánh thượng đương triều, cần phải can gián và dẫn dắt thánh ý. Với tính cách thẳng thắn của Trường Uyên ca ca, nếu vào nội các e là sẽ gây ra đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-truong-uyen/3715806/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.