Gây ra động tĩnh lớn như vậy, đáng lẽ tú bà của hoa lâu đã nhận được tin từ lâu.
Nhưng ả ta vẫn chưa đến, càng chứng thực suy đoán trong lòng ta.
"Nhìn bộ dạng này, còn là xử nữ phải không?"
Cẩm Mặc bị người ta khống chế, nam nhân kia lập tức như vào chốn không người, bước đến trước mặt ta.
"Tú bà quả nhiên không lừa gia, nàng yên tâm, gia sẽ đối xử tốt với nàng."
Gã ta nói xong đưa tay định sờ mặt ta, ta ghê tởm né tránh.
"Ta chưa từng bán thân, nếu ngươi muốn cưỡng ép, ta sẽ đi báo quan."
Nam tử như nghe thấy chuyện cười lớn nhất trên đời, tiếng cười càng thêm phóng túng.
Ta thấy Cẩm Mặc song quyền khó địch lại bốn tay, dần dần rơi vào thế hạ phong, quyết định rút ra con d-a-o găm phòng thân kề vào cổ.
"Tiến thêm một bước nữa, ngươi cứ ôm x-á-c ta mà sung sướng đi!"
Tay ta dùng sức, những vệt m-á-u đỏ tươi ứa ra.
Sắc mặt nam tử trở nên khó coi, nhưng vẫn không có ý định rút lui.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ngói trên xà nhà rơi xuống, theo sau là một thiếu hiệp bịt mặt cầm kiếm chắn trước mặt ta.
Hắn có mày mắt sắc bén, thân hình cường tráng, mũi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm nam tử, buộc hắn phải lùi ra khỏi cửa.
Nguy hiểm tạm thời rút đi, ta nhìn bóng lưng gầy gò của nam tử, vui mừng khôn xiết.
"Trường Uyên ca ca!"
Ta lao đến ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-truong-uyen/3715803/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.