Chương trước
Chương sau
Chân Nhứ Nhứ học chính là khoa văn, rất khó tưởng tượng, một giáo sư khoa vật lý, lại có thể nuôi được một người con gái học văn.
Ngày hôm sau sau khi Cừu Lệ tỉnh rượu, nằm trên giường cứng ở ký túc xá, nhìn trần nhà màu trắng đờ ra.
Sau khi sau rượu, đầu có chút đau.
Bạn cùng phòng giường trên vọt vào cửa, hưng phấn nói cho anh biết, có một em gái siêu cấp xinh đẹp, đang đợi anh dưới lầu từ sáng sớm.
Đầu Cừu Lệ ầm một cái, ngay cả giày cũng không thèm đi, để chân trần chạy ra ban công, thấy được Chân Nhứ Nhứ dưới lầu.
Cô ta đang đứng dưới gốc cây ngân hạnh, vẫy vẫy tay với anh, khóe môi nhếch lên nụ cười thanh lệ xinh đẹp.
Nhiệt huyết của Cừu Lệ trong nháy mắt tiêu tan không còn hình bóng, lười biếng quay lại ký túc xá, cảm thấy buồn cười với ý nghĩ hoang đường vừa nãy của mình.
Là Cừu Lệ không cần cô ấy trước, cô gái kia kiên cường háo thắng như vậy, sao có thể băng núi vượt biển, mặt dày đến tìm anh chứ.
Rốt cuộc anh đang chờ đợi cái gì.
Cừu Lệ rửa mặt, mặc chiếc áo sweater màu đen, đi đôi tông, bước đi lười nhác xuống dưới lầu.
Chân Nhứ Nhứ thấy anh đi xuống, vội tiến lên trước mặt anh, trong tay mang theo hộp bánh ngọt: "Này, lần trước thấy cậu ăn nhiều bánh ngọt, đoán là cậu chắc là thích ăn."
Cừu Lệ sau khi tỉnh lại, tựa như dễ tính hơn lúc say rượu một chút, mặc dù không nhận hộp đồ ngọt của cô ta, nhưng cũng không mở miệng bảo cô ta cút.
"Có chuyện gì?"
"Không gì nha, chính là rất kỳ quái, tôi nhớ lần trước mẹ tôi nói, cậu là muốn thi vào Bắc Thành, sao lại đến Hải Thành rồi?"
Sắc mặt Cừu Lệ trầm xuống.
Nhậm Nhàn đã sắp thành một cái gai trong lòng anh, nói không được, nghĩ cũng không được.
Những năm tháng chật vật, đau khổ nhất khi còn nhỏ ấy, mẹ là hy vọng duy nhất để anh tiếp tục sống, là tia lưu luyến duy nhất của anh đối với thế giới này.
Khát vọng lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy... Cuối cùng vận mệnh nói cho anh biết, tất cả đều là hão huyền, mẹ của anh đã chết!
Chân Nhứ Nhứ có mẹ, anh không có, mẹ của anh đã chết rồi!
Chết rồi.
Chết rồi.
Chết rồi......
Chân Nhứ Nhứ có được tất cả hạnh phúc mà anh khát vọng. Có lẽ, nãy cũng là tại sao anh có tri giác đối với cô ta.
Nhưng loại tri giác này, chỉ làm cho anh cảm thấy buồn nôn.
Thấy sắc mặt Cừu Lệ không tốt, Chân Nhứ Nhứ cười suy đoán: "Sẽ không... là bởi vì nghe được tôi ở Hải Thành chứ? Có phải cậu đối với tôi nhất kiến chung tình?"
Cừu Lệ lạnh nhạt nói: "Tôi có bạn gái."
Chân Nhứ Nhứ trợn to mắt, không nghĩ đến anh thật sự có bạn gái: "Nói đùa đi, tôi thấy cậu không giống người có bạn gái một chút nào, có cô gái nào chịu được người tính cách như cậu chứ."
"Tin hay không thì tùy cô."
Cừu Lệ cất bước, đi về phía nhà ăn.
Chân Nhứ Nhứ tiếp tục đi theo bên cạnh anh, đuổi theo nói: "Một vấn đề cuối cùng, tại sao bạn gái cậu không đến Hải Thành với cậu? Cậu trả lời tôi, tôi sẽ mời cậu ăn tối ở nhà ăn buffet trên tầng hai."
Thẻ ăn trong trường của Cừu Lệ không còn lại bao nhiêu tiền, tiền lúc trước kiếm được hoặc là tiêu hết trong quán bar, hoặc là thua hết, dù sao anh cũng không tính.
Anh quay đầu nhìn Chân Nhứ Nhứ: "Tôi nói tôi có bệnh tâm thần nghiêm trọng, rất nhiều năm lúc trước còn xem mẹ cô là mẹ tôi. Cô gái ấy ở bên cạnh tôi, tôi sợ ngày nào đó tỉnh lại trong mộng sẽ giết cô ấy, tin không?"
Chân Nhứ Nhứ phản ứng hồi lâu, bỗng nhiên cười lớn, chỉ xem lời anh nói như là trêu đùa: "Ha ha ha, phong cách điên cuồng, tôi thích. Có điều nói đến, nếu như cậu yêu đương với tôi, vậy mẹ tôi thật sự thành mẹ cậu rồi, oa, cậu có phải là đang tỏ tình gián tiếp với tôi không."
Câu nói này, giống như búa tạ, đột nhiên gõ mạnh vào trong đầu Cừu Lệ.
Nếu như ở cạnh cô ta, Nhậm Nhàn có phải là.... thật sự là mẹ anh rồi không?
Cừu Lệ vừa điên cuồng kháng cự lại ý nghĩ hoang đường này, nhưng mặt khác, lại giống như độc dược trí mạng ăn mòn trái tim của anh.
Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ.....
Bàn tay dưới ống tay áo của anh không nhịn được run run.
Thế giới này ngoại trừ Tiểu Vũ, những người khác... tùy tiện tổn thương, cũng không sao đi.
Khóe miệng Cừu Lệ nhếch nhếch lên.
Đây là lần đầu tiên Chân Nhứ Nhứ nhìn thấy anh cười, lười biếng, môi mỏng khẽ nhếch lên, đôi mắt đen thâm thúy như vực sâu, quét qua cô ta một cái, tim cô ta không ngừng gia tốc.
Cô ta phát hiện ra một tín hiệu không tốt lắm ----
Chính mình hình như thật sự say mê người đàn ông này rồi.
....
Nhà ăn buffet ở tầng hai, cái loại thức ăn phong phú, còn có rau xanh xào thơm ngát, cũng có các loại bánh gạo nam bắc và đồ ngọt tinh xảo.
Rất nhiều học sinh nguyện ý đến đây ăn cơm, cho dù giá cả cao hơn nhà ăn tầng một rất nhiều.
Cừu Lệ máy móc ăn những tồ ăn không có mùi vị gì trong miệng, cho dù cô gái có thể làm cho anh cảm hận được mùi vị trước mặt, nhưng anh cũng không hề có hứng thú đổi đồ ăn với cô ta.
Không phải Tiểu Vũ, người khác, thật sự hoàn toàn không có hứng thú, dù cho mê hoặc tri giác ngay trước mặt, anh cũng thà rằng đứng bên trong thế giới trắng đen vô tri giác.
Cho dù anh vô cùng xác định, cô gái này đã thích anh.
Chân Nhứ Nhứ nhìn dáng vẻ ăn uống của anh, tuy rằng không nhanh, thế nhưng ăn thật sự rất máy móc, phảng phất như căn bản không phải đang hưởng thụ mỹ thực, chỉ là lặp lại động tác nhai nuốt.
Ăn cũng rất nhiều, có khuynh hướng ăn uống quá độ.
Khi anh lần thứ N đi lấy thức ăn, Chân Nhứ Nhứ ngăn cản anh lại: "Cho dù ăn buffet, cũng không cần ăn nhiều như vậy đi, cẩn thận sẽ mập/"
Từ khi đến Hải Thành, trong lòng trống trải phảng phất như bị mất đi cả thế giới, Cừu Lệ bắt đầu ăn nhiều, ý muốn dùng phương thức này lấp đầy nội tâm trống vắng và yếu ớt.
"Đau lòng?"
"Cũng không phải, dù sao cũng là buffet."
Cách đó không xa, mấy nữ sinh ở trong hội học sinh chào hỏi với Chân Nhứ Nhứ, nhìn Cừu Lệ ở bàn đối diện, không nhịn được nháy mắt với cô ta.
Sắp ra trường rồi, cũng có thể xem như có thể nhìn Chân đại nữ thần mắt cao đỉnh đỉnh hẹn hò với nam sinh, thật hiếm thấy nha.
Còn nói không phải Ngô Diệc Phàm không gả chứ.
Có điều khi nhìn thấy rõ bộ dáng của nam sinh đối diện, trong nháy mắt cảm giác, nữ thần Chân Nhứ Nhứ không phải Ngô Diệc Phàm không gả, đúng là tìm được "đồ thay thế" thần tượng trong thực tế rồi!
Nhan sắc này... Hoàn toàn không thua bất cứ thần tượng nào.
Đoạn thời gian đó, ai cũng nhìn ra, nữ đại tài tử Chân Nhứ Nhứ khoa văn bắt đầu theo đuổi nam sinh rồi.
Cừu Lệ ở trong khoa thật ra cũng không xuất chúng, bởi vì anh căn bản không để tâm đến học hành, bình thường không làm chính sự, trong ngành trọng điểm của đại học Hải Thành mà đại đa số tất cả học sinh đều rất cố gắng, anh buổi sáng đi học, đi tối quán bar, đánh bài, uống rượu, làm một tên lưu manh.
Ưu thế duy nhất mà anh có, có lẽ chính là giá trị nhan sắc đi.
Nhưng đại tài nữ khoa văn, sao lại là người nông cạn chỉ nhìn vẻ bề ngoài như thế chứ.
Mấy nam sinh bị Chân Nhứ Nhứ từ chối bóp cổ tay thở dài, đều cảm thấy khó có thể tin được.
Thật ra vừa mới bắt đầu, Chân Nhứ Nhứ chính là xem mặt, mới đúng có hảo cảm với Cừu Lệ, có cái gọi là nhất kiến chung tình.
Thế nhưng sau này sở dĩ sẽ thích anh, hoàn toàn là bởi vì cô ta cảm giác được.... Trên người đàn ông này có chuyện xưa.
Nhất định là những mạo hiểm phi phàm mà cô ta chưa từng trải qua.
Kiểu giống như bông hoa lớn lên trong nhà kính, được bảo vệ che chở cẩn thận như Chân Nhứ Nhứ này, dã tâm bừng bừng khát vọng được phơi nắng đón gió nơi vách núi, liền hận không thể trải qua một đoạn tình yêu truyền kỳ oanh oanh liệt liệt, vong mệnh thiên nhai.
Cừu Lệ không giống như nam sinh theo đuổi cô ta, những nam sinh đó gia cảnh hậu đãi, tính cách bình thường, trong miệng hô hào cái gì mà mộng tưởng, tương lai và khiêu chiến. Mà trên thực tế, nhàm chán vô cùng.
Trái lại loại nam sinh hoàn toàn không có thái độ gì với cuộc sống như Cừu Lệ này, mới làm cho cô ta cảm thấy hứng thú.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, Chân Nhứ Nhứ cảm thấy mình hoàn toàn không thua bất cứ cô gái ưu tú nào trên thế giới, gia cảnh của cô ta, năng lực mà phẩm mạo tài hoa, đều cho cô ta tự tin gấp trăm lần.

Bắt được Cừu Lệ, chỉ là vấn đề thời gian.
....
Lúc hoàng hôn, clb hip-hop tổ chức một cuộc thi đấu nhỏ trên quảng trường văn hóa, thanh xuân tràn trề, vô cùng náo nhiệt.
Sắp đến lượt Chân Nhứ Nhứ lên sàn rồi, cô ta liên tiếp nhắn tin cho Cừu Lệ, bảo anh đến đây xem, lo lắng tân sinh viên không tìm được đường, còn gửi định vị cho anh.
Có điều mãi cho đến khi cô ta nhảy xong điệu nhảy Jazz nóng bỏng mà cô ta tỉ mỉ chuẩn bị, Cừu Lệ cũng không xuất hiện.
Mấy người bạn thân đều hỏi cô, tại sao bạn trai không đến đây xem cô ta thi đấu.
Chân Nhứ Nhứ chỉ có thể đùn đẩy nói thân thể anh không thoải mái.
Thật ra không tính là bạn trai, Cừu Lệ căn bản không xác định quan hệ với cô ta.
Chỉ là bởi vì điều kiện mọi mặt của Chân Nhứ Nhứ quá tốt, làm cho bạn học đều có cảm giác "trên thế giới này không có nam sinh nào cô ta không theo đuổi được".
Vì thế bọn họ đều mặc nhận Cừu Lệ là bạn trai của cô ta.
Theo đuổi thời gian lâu như vậy, Chân Nhứ Nhứ thật ra có chút không nhẫn nhịn được rồi, nhưng lại không nỡ từ bỏ.
Cừu Lệ càng đối xử với cô ta lạnh nhạt, cô ta càng muốn theo đuổi được anh.
Thích cũng thật sự là rất thích, thích đến mỗi lần nghĩ đến anh, đều sẽ có phản ứng.
Giống như bạn thân cô ta nói vậy, phương thức kiểm chứng yêu một người tốt nhất, chính là có xúc động muốn động chạm thân thể với anh ta không, hôn anh ta, chiếm hữu anh ta, làm bất cứ chuyện gì vì anh ta.
Không nghi ngờ gì, Chân Nhứ Nhứ là thật sự thích anh, thích vô cùng, nhất định phải có được.
Chí ít, từ nhỏ đến lớn, còn không có thứ gì cô ta muốn mà không có được, bạn trai cũng vậy.
Sau khi thi nhảy đường phố kết thúc, Chân Nhứ Nhứ thở hồng hộc xuống lầu bàn cơ, tìm được Cừu Lệ trong phòng bao tầng hai.
Anh ngồi trên ghế salon màu sắc quê mùa, cánh tay trái khoác lên chỗ tựa lưng ghế sô pha, đèn trần chiếu lên da anh rất trắng, môi mắt đào hoa sáng quắc đen lánh yên tĩnh, không có biểu tình gì, tầm mắt hời hợt như lông chim quét qua người cô ta một vòng, sau đó không tiếng động mà dời đi, rơi vào lá bài trên tay.
Có lúc Chân Nhứ Nhứ thật sự rất giận chính mình, khi không gặp được, trong đầu đều đã luyện tập những câu mắng chửi, khiển trách anh, nhưng khi gặp rồi, nhìn khóe miệng mỉm cười của anh, lập tức mềm lòng.
Hận bản thân thật vô dụng.
"Tại sao cậu không đến xem tôi thi đấu?" Cô ta trách cứ nói: "Tôi gửi cho cậu rất nhiều tin hắn, cậu cũng không xem sao?"
"Xem."
"Vậy tại sao cậu không đến?"
"Tôi không có hứng thú với hip-hop."
"Cho nên cậu có hứng thú với đánh bài uống rượu sao?"
Cừu Lệ không quan tâm cô ta, ném ra một đôi hai, thắng ván này.
Đoàn Bác bất mãn mà hét lên: "Anh Lệ, cậu có đừng có mỗi lần đều nhớ bài, đánh bài cùng cậu thật sự không thú vị."
"Đúng vậy, nhớ bài rồi ai còn đánh thắng cậu nữa."
Cừu Lệ trực tiếp vất tiền thắng được ra ngoài, ném cho bọn họ: "Vui vẻ quan trọng nhất."
Đoàn Bác cầm được tiền, đương nhiên vui vẻ, cười hi hi nói: "Được rồi, tối nay tôi mời, đi đi đi."
Chân Nhứ Nhứ kéo Cừu Lệ lại, cắn môi dưới, hỏi: "Cậu thích đánh bài, tôi cũng có thể học, đánh cùng cậu. Cậu có hứng thú với cái gì, tôi đều có thể học, chỉ cần cậu thích."
Cừu Lệ nhìn tư thế thấp kém của cô gái, mặt không thay đổi nói: "Tôi có hứng thú với ba lê."
"Ba lê?"
Những năm này con gái ai còn đi học múa ba lê nữa, vừa không thể nhảy ở ngoài đường phố, không ngầu, không thịnh hành, quá quê mùa rồi.
Chân Nhứ Nhứ nói: "Nếu như cậu thật sự yêu thích, tôi cũng có thể học."
Cô ta có căn bản múa rồi, ba lê có gì khó, một phút là có thể làm được.
Cừu Lệ châm một điếu thuốc, hờ hững cười lạnh nói: "Cô có thể học được điệu múa 32 vòng Whiplash, ông đây sẽ đi xem cô múa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.