Trình Dã có thể cảm nhận được bàn tay dịu dàng nhẵn nhụi của người phụ nữ, nhẹ nhàng mát xa chân ông, dịu dàng ấn ấn.
Bà không mang găng tay.
Mềm mại giống như trong trí nhớ vậy, ông có thể cảm nhận được nhu tình chôn giấu sâu trong lòng của người phụ nữ trước mặt.
Trình Dã duỗi tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mặt bà, đã sớm một mảnh ướt át.
"Mạn Mạn, đừng khóc, anh về rồi."
"Cho, cho nên?"
"Có thể bắt đầu lại từ đầu không?"
Khương Mạn Y không trả lời, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, rửa tay, nhìn dung nhan đã sớm lấm lem trong gương, nhìn bản thân đã chật vật vô cùng...
Sao có thể bắt đầu lại chứ, khoảng cách giữa bọn họ còn xa vời hơn cả một trời một vực rồi.
Sau một phút, Khương Mạn Y đi ra khỏi phòng vệ sinh, khóe mắt hơi đỏ, nhưng lại không có nước mắt, trên mặt lần nữa bổ trang lại.
"Trình tiên sinh hôm nay qua đây, cũng không phải là vì mát xa trị liệu đi, anh có lời nào cứ việc nói."
Trình Dã ngồi ở bên giường, rũ đôi chân ướt nhẹp, nói: "Tôi không muốn làm em khóc, chưa từng muốn."
"Gặp được cố nhân, có chút bi thương mà thôi." Khương Mạn Y miễn cưỡng nở nụ cười: "Trình tiên sinh đừng nghĩ nhiều."
"Tôi nghe Tiểu Vũ nói..."
"Con bé không phải là con anh."
"Tôi biết." Trình Dã bất đắc dĩ nở nụ cười: "Lần đầu tiên gặp mặt, tôi liền biết. Con bé không giống tôi, cũng... không giống em."
Khương Mạn Y cực kỳ kinh ngạc, sao cũng không ngờ được Trình Dã sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-trong-mong/999648/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.