Chương trước
Chương sau
Tới gần thời gian thi đại học, những nhiệm vụ được ủy thác trên App [Zhiguo] đột nhiên tăng vọt, và thường xuyên hơn.
Hầu hết trong số họ đều kích hoạt chức năng [Người lân cận]. Khách hàng toàn bộ đều là các bạn học của Khương Vũ, một số người cô biết, một số khác chỉ là bạn cùng trường, cô không quen.
Những ủy thác của họ cơ bản đều liên quan đến kỳ thi đại học sắp tới, có người vì chọn sai chuyên ngành mà lận đận một đời, có người bởi vì yêu đương mà trễ nải việc học, …
Cho nên hai tháng cuối cùng này thành tích học tập của Khương Vũ không có nhiều tiến bộ, nhưng số bạn bè quen biết được lại càng ngày càng nhiều hơn. Cuộc sống hàng ngày, càng mối quan hệ xã giao cũng phong phú hơn trước, cũng nhận được kha khá quà và lời mời như: Vé xem phim, rủ đi dạo phố, shopping…
Trước đây sự tồn tại của cô không mấy được nhiều bạn bè trong trường chú ý, phút chốc trở thành cô bạn được hoan nghênh nhất Duật Hi, ai ai cũng biết, ai ai cũng quen.
Những người thích cô căn bản đều là đối tượng được cô giúp đỡ, đối với cô ngoài biết ơn còn có cảm kích, vì vậy nhất mực muốn kết bạn với Khương Vũ.
Mỗi ngày tan học, Cừu Lệ đều sẽ từ trong một vòng người nào là mời Khương Vũ đi uống trà sữa, nào là mời Tiểu Vũ đi ăn cơm, … lạnh lùng lôi cô ra, cưỡng ép cô bạn gái người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nhà mình đến thư viện, chuyện tâm luyện đề.
“Dù có được tuyển thẳng đi chăng nữa nhưng thành tích văn hóa không thể quá kém được, nếu như không thi qua điểm trung bình, thần tiên cũng chẳng cứu nổi em đâu.”
Cừu Lệ xách cô đến gian phòng tự học vắng vẻ nhất, đưa cho cô một đống đề ôn tập, cùng các ghi chép chọn lọc, các dạng bài có khả năng hay thi vào, vừa chăm chú nhìn cô, vừa nghiêm túc dặn dò: “Kỳ thi toàn tỉnh ngày mai tập trung vào, nhìn xem hiện tại thành tích của mình ở vị trí nào.”
“Vâng thưa thầy Cừu, em đã rõ.” Khương Vũ mở sách, ngậm bút nói: “Em phát hiện bạn trai mình phong độ càng ngày càng kém.”
Cừu Lệ ngồi bên cạnh, chăm chú tích các nội dung cần đặc biệt chú ý, hờ hững “Ừ” một tiếng: “Vậy em muốn anh phải phong độ thế nào nữa?”
“Anh còn nhớ lúc chúng mình mới quen không?” Khương Vũ móc từ trong túi một cặp kính đen to đùng, đeo lên: “Bạn trai em lúc đó cao lãnh, kiêu ngạo ai cũng không để trong mắt.”
“Hiện giờ?”
Khương Vũ gật đầu, cặp kính rơi xuống chóp mũi, đôi mắt phượng hẹp dài cực kỳ căng thẳng nhìn anh: “Hiện tại chẳng khác nào Đường Tăng, ngày ngày đều dính lấy em lải nhải như tụng kinh…”
Lời còn chưa dứt, Khương Vũ đã cảm thấy eo bị anh bóp lấy.
Ánh mắt cô rơi xuống bên dưới thấy một bàn tay không an ổn sờ tới sờ lui eo cô.
Ngay sau đó anh dùng sức nhấc cả người cô lên, Khương Vũ bị ép ngẩng đầu nghênh đón nụ hôn càn quấy, ngang ngược của anh.
Khương Vũ mở to mắt, đôi con ngươi động đậy quét bốn phía xung quanh.
Gian phòng tự học đặc biệt hẹp, cũng chẳng có ai chú ý đến hai người, chung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bút viết lên giấy sàn sạt của bạn học cách vách.
Cừu Lệ tham lam đoạt lấy hơi thở của cô, như muốn dung hòa linh hồn của hai người vào làm một.
Cuốn sổ bị cô siết chặt đến nỗi uốn thành nếp, thật vất vả mới tìm lại được hợi thở, Khương Vũ tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi này nghiêng mặt tựa vào cổ anh, há miệng thở dốc…
Giọng nói trầm thấp, thanh thuần, gợi cảm vương vít bên tai: “Đường Tăng sẽ làm thế này à?”
“...”
Kẻ địch quá manh động.
Cô thua.
Khương Vũ đẩy anh ra, hung hăng lườm anh một cái: “Em đã nói rồi, trong trường học, anh không được… làm… không được làm thế này…”
Cừu Lệ vẫn chưa thỏa mãn, liếm môi, thản nhiên đáp: “Ừ. Còn chưa thi đại học.”
“Anh biết là được.”
“Vậy thi đại học xong, là có thể sao?”
“Có thể gì?”
Anh kề sát lại, đặt tờ giấy phác thảo các nội dung tổng quát cần ghi nhớ xuống bàn, thì thầm bên tai cô, ôn nhu nói: “Làm tất cả những chuyện những người yêu nhau làm. À… là gì nhỉ? Yêu bất chấp.”

“...”
Cô chống tay lên bàn hơi xích ra, cực kỳ chính nghĩa tuyên bố: “Anh còn như thế, em không tập trung học được.”
Cừu Lệ khẽ cười một cái, không trêu chọc cô nữa, nghiêm túc ngồi giải đề.
Thời điểm Cưu Lệ giở trò lưu manh, nhìn đặc biệt ngả ngớn, chính là loại Fuckboy hệ nhã nhặn.
Song thời điểm anh chú tâm toàn thân lại toát ra một thứ khí chất ổn định, thành thục, khiến cho người khác cảm thấy an toàn tuyệt đối.
Đôi con ngươi đen nhanh chăm chú vào công việc trên tay, tâm vô bàng vụ, như thể sao hỏa có đụng trúng trái đất, thế giới có bị hủy diệt anh cũng chẳng màng,
“Nếu như chị còn nhìn chằm chằm con trai nhà người ta như vậy, hai ta cũng không cần lãng phí thời gian ở thư viện nữa.” Cừu Lệ không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Tìm một phòng không người, để em “nhìn” chán thì thôi.”
Khương Vũ lập tức thu ánh mắt u mê lại, bĩu môi nói: “Ai thèm nhìn anh.”
Đúng lúc này, điện thoại “Đinh” một tiếng App [Zhiguo] nhận được một tin nhắn.
Cừu Lệ bất mãn nhìn Khương Vũ một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo cô: THỜI GIAN HỌC TẬP THÌ NÊN CHÚ TÂM VÀO HỌC TẬP.
Khương Vũ vội vàng chắp tay trước ngực vô cùng thành khẩn xin lỗi, nhưng tin nhắn này cô quả thực không thể không đọc.
[Zhiguo]: Tính năng [Người Lân Cận] lại được phát động, một lời ủy thác được gửi đến. Tiền thù lao: 1 vạn, tiếp nhận nhiệm vụ hay không?
Thời gian gần đây, Khương Vũ liên tục nhận được mấy nhiệm vụ kiểu này ---
Tiền thù lao không nhiều, độ khó cũng nhỏ, có đôi khi chỉ cần chuyển lời coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Trong phạm vi không ảnh hưởng đến tình hình học tập, Khương Vũ đều tận lực hoàn thành.
Chi phí cho các lớp huấn luyện tại Esmela rất cao, cô phải nỗ lực giảm bớt gánh nặng tài chính cho mẹ.
Cô nhìn Cừu Lệ một chút, lặng lẽ gửi lệnh: Tiếp nhận nhiệm vụ.
Rất nhanh một người con trai tên Tiểu Duệ đã gửi tin nhắn đến cho cô.
Khương Vũ: [Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cậu?]
Tiểu Duệ: [Cậu là đồng học với tôi sao? Cũng học ở Trung học Duật Hi?]
Khương Vũ: [Đúng thế.]
Thế là chàng trai tên Tiểu Duệ kia gửi đến một lời ủy thác: [Tôi là Lưu Văn Duệ, học lớp 12-5. Ngày mai sau kỳ thi liên tỉnh, tôi sẽ bị đuổi học, cha tôi cũng vì việc này mà bệnh liệt giường, không bao lâu sau qua đời. Đây là điều hối tiếc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi cải biên vận mệnh.]
Khương Vũ: [Vì sao sau kỳ thi liên tỉnh cậu lại bị đuổi học? Cậu gian lận trong thi cử hả?]
Tiểu Duệ gửi cho Khương Vũ một tin nhắn thoại: [Thành tích học tập của tôi vốn không tốt lắm, có thể nói chỉ đạt mức trung bình trở xuống. Từ nhỏ đến lớn đều vậy, bất kể tôi có cố gắng thế nào cũng không đạt được thành tích mà mình mong ước. Cha tôi luôn cảm thấy con trai ông là một thằng phế vật vô dụng, không làm được trò trống gì. Lên cao trung để chứng minh mình là một người hữu dụng, tôi gia nhập một băng đảng tên “CA MÔN”.
Khương Vũ nhìn Cừu Lệ một cái, thấy anh đang chuyên tâm làm bài, tựa hồ không chú ý đến mình.
Thế là cô lặng lẽ đeo tai nghe, nghe [Tiểu Duệ] thuật lại câu chuyện của cậu ta ---
“Tôi đi theo đám tên đại ca của “Ca Môn”, bình thường giúp bọn họ làm chân chạy lặt vặt như làm bài tập hoặc đến hôm thi, giúp họ chuyển phao... Tôi cam tâm tình nguyện làm những việc này giúp họ, bởi vì khi họ nhờ tôi làm những việc đó, ít nhất tôi cảm thấy với họ tôi còn có chút tác dụng, Không phải một tên phế vật chẳng làm được trò trống gì,”
“Đến tận khi cha tôi tức giận quá đến sinh bệnh mà qua đời, tôi mới ý thức được, ngày đó tôi ngây thơ đến mức nào.”
“Trong cuộc thi liên tỉnh kia, vị đại ca tốt ở “Ca Môn” ngay trước lúc thi gọi điện thoại cho tôi, nói cậu ta có một cuộc đấu game quan trọng, không thể nào gấp rút trở về tham gia thi được.”
“Nhưng nếu vắng thi người trong nhà biết chắc chắn sẽ không tha cho cậu ta, vì vậy cậu ta hy vọng tôi có thể giúp cậu ta, bằng cách viết tên cậu ta lên bài thi của tôi. Và tôi cũng làm theo.”

“Về sau trường đột nhiên cho điều tra vụ việc này, nếu không có lý do chính đáng giải trình, sẽ bị trường lập tức đuổi học với lý do “gian lận trong thi cử”. Lúc ấy tôi đến tìm người bạn tốt “Ca Môn” đó hỏi cậu ta nên giải quyết thế nào, thế nhưng cuối cùng cậu ta lại muốn tôi phải cõng cái nồi (1) đen này thay cậu ta. Còn nói nếu lần này tôi giúp cậu ta, tương lai nhất định sẽ báo đáp tôi, tôi là đại ân nhân cả đời này của cậu ta.”
“Cho nên tôi cắn răng, quyết tâm không bán đứng người anh em của mình, tiếp nhận quyết định đuổi học, Cha tôi vì việc này tức đến nỗi ốm không dậy nổi, không bao lâu sau thì qua đời, mà vị “Ca môn” tốt kia lập tức cắt đứt liên lạc. Cho đến ngày hôm nay, tôi mới vỡ lẽ ra mình đã phạm phải cái sai lầm ngu xuẩn đến nhường nào.
“Tôi hi vọng cậu có thể ngăn cản tôi, đừng để tôi phạm phải sai lầm đáng buồn đó.”
1 năm trở lại đây, nhận được vô số lời ủy thác từ tương lai, đa số khách hàng của cô đều có những lúc nhất thời chập mạch, một bước sai vạn dặm đau, trở thành nỗi hối tiếc cả đời.
Khương Vũ không cảm thấy chuyện của cậu bạn này buồn cười chút nào.
Kiếp trước, không phải cô cũng một bước sai lầm cả đời tiếc nuối hay sao.
Hiện tại có cơ hội vãn hồi những đáng tiếc ấy, Khương Vũ đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý hoàn thành.
Khương Vũ: [Tôi sẽ cố gắng hết sức.]
Tiểu Duệ: [Cảm ơn cậu, tôi biết thù lao không nhiều nhưng đây là toàn bộ số tiền tôi có.]
Khương Vũ: [Không sao, tiện tay mà thôi.]

“BA” một tiếng, Cừu Lệ buông bút xuống, không nhịn được nữa quay sang nhìn cô: “Có phải với em ngoại trừ khiêu vũ những cái khác đều không cần thiết, trong lòng em chỉ có ballet quan trọng còn những thứ khác có hay không chẳng quan trọng.”
Khương Vũ thoáng sửng sốt, không ngờ Cừu Lệ lại tức giận như thế: “Không… Không phải mà.”
“Có thể thi đậu đại học Bắc Thành hay không với em mà nói cũng chẳng quan trọng, em căn bản không thèm quan tâm, chỉ cần có thể ở lại trung tâm nghệ thuật Esmela, tiếp tục khiêu vũ, cho dù là học trường đại học nào, có ở bên anh hay không… cũng không quan trọng.”
“Không phải mà.”
“Em thật sự nghĩ với thành tích học tập hiện tại của mình có thể thi đậu được? Hay là ngay từ đầu em đã không hy vọng sẽ thi đỗ đại học Bắc Thành… vì như thế có thể tránh xa anh càng xa càng tốt.”
“...” Khương Vũ hiểu ra, tên bạn trai ghen tuông nhà mình lại muốn cãi nhau rồi.
Cô nhìn hai hàng lông mày cau lại mang theo sự tức giận mơ hồ của anh, tất cả cảm xúc đều chôn trong đáy mắt sâu thẳm, thâm thúy.
So với đám thiếu niên bình thường khác anh mẫn cảm hơn nhiều, cảm xúc cũng rất dễ mất khống chế.
Cô không thể dùng cách đối đãi với một người bạn trai bình thường để đối xử với anh, cần bao dung, cẩn thận, quan tâm hơn rất nhiều.
“Cừu Lệ. Xin lỗi anh.” Khương Vũ sờ sờ lên mu bàn tay của anh, vô cùng nhẫn nại, chầm chậm trấn an anh: “Giờ em sẽ ngoan ngoãn chú tâm học bài, tuyệt đối không nghịch điện thoại nữa, một tí tẹo cũng không nhìn…”
Cừu Lệ hất tay cô ra, lạnh lùng thu sách vở, tiện thể lấy luôn cả cuốn sách thu hẹp phạm vi ôn tập mình tự soạn.
Đối với tương lai anh vô cùng nghiêm túc, cho nên rất khó tiếp nhận thái độ qua loa của cô.
Có lẽ hai người ngay từ đầu đã không thích hợp, Khương Vũ thích anh, nhưng không hề giống cách anh yêu cô.
Cừu Lệ có lòng tham, anh không chỉ muốn “toàn bộ” Khương Vũ đều thuộc về mình, mà anh còn hy vọng xa vời rằng bản thân có thể chiếm cứ toàn bộ thế giới của cô.
Thế nhưng lòng của cô gái anh yêu quá lớn, anh chiếm cứ không được.
Đây là tâm nguyện khó nhất của anh.
Anh là một kẻ ích kỷ, tình yêu của anh không phải là hy vọng người mình yêu hạnh phúc, mong muốn cô ấy được tự do vô tư lự làm những điều mình thích…
Tình yêu của anh chính là chiếm hữu…
Muốn cô gái ấy chỉ có mình mình, chỉ nhìn mình, chỉ đặt duy nhất mình trong lòng, muốn tìm một nơi hoang vắng không người, xây một già tù rộng lớn, giấu cô đi, vĩnh viễn chỉ có hai người họ.
“Cõng nồi” ý chỉ nhận tội cho người khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.