Chương trước
Chương sau
Bạch Thư Ý sau khi nghe Khương Vũ nói lời này sớm đã kìm không được nộ khí.
Bà thật sự không hiểu, Bộ Đàn Yên đã mất nhiều năm như vậy, lưu lại trong ký ức thời niên thiếu của bà một bóng đen không thể nào xóa nhòa đã đành, hiện tại còn có thể ám ảnh bà đến tận hiện tại, đến mức khiến bà không dưới 1 lần mất khống chế.
Sắc mặt Bạch Thư Ý âm trầm, đè ép cuống họng, nhíu mày nói với Khương Vũ trên đài: “Để bảo vệ người trò sùng bái, trò định hủy đi tiền đồ của mình hay sao?”
Khương Vũ còn chưa lên tiếng, Tiết Gia Di đã cắt ngang: “Đúng vậy, nhận sai với cô giáo Bạch thì có sao. Cô Bạch dụng tâm dạy bảo trò, đó là vì muốn tốt cho trò. Trung tâm nghệ thuật Esmela là nơi nào chứ, dù em có bị đẩy xuống lớp F, phóng mắt nhìn khắp cả nước cũng xem như là diễn viên múa top đầu, chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy lại muốn hủy đi tiền đồ của mình. Đáng không?”
Khương Vũ biết Tiết Gia Di không thích cô, những lời bà đang nói đây nghe thế nào cũng cảm thấy châm chọc, khiêu khích, nhưng mỗi câu đều có lý.
Vì tính khí nhất thời, từ bỏ con đường mình đã kiên trì, nỗ lực lâu như thế, từ bỏ tương lai sáng lạn phía trước… thật sự đáng chăng?
Khương Vũ không biết đáp án.
Nhưng có một điều duy nhất cô hiểu vô cùng rõ ràng đó là: Cô không sai.
Có lẽ, có lẽ người trưởng thành cũng không phải sẽ có thể phân biệt đúng sai, mà chỉ nhìn vào lợi và hại…
Nhưng mà trên thế gian này, luôn có một số người, cứ nhất nhất kiên trì ôm ấp sơ tâm, kiên định với tín ngưỡng của mình.
Có lẽ như thế rất ngốc nghếch, nhưng Khương Vũ lại không thể từ bỏ được.
“Em không sai.” Cô lần nữa lặp lại 3 chữ này: “Lý tưởng khác nhau không thể cùng nhau đi tiếp. Nếu như cô giáo Bạch cảm thấy em không thích hợp với Esmela. Vậy em có thể rời đi.”
Bạch Thư Ý lành lạnh nhìn cô, vô tình nói: “Đã vậy…”
“Nhưng em như cũ vẫn muốn nói, múa ba- lê không nên chỉ chăm chăm đóng khuôn vào một hình mẫu hay quy chuẩn. Vũ đạo thể hiện được cái tình đó là quan trọng nhất, kỹ năng chỉ là thứ hai, và nó hỗ trợ cho việc truyền tải cảm xúc của điệu múa.”
Lời này vừa nói ra, mấy vị ban giám khảo lớn tuổi đều âm thầm kinh hãi.
Câu nói này, trong cuộc thi đấu chung kết giành vị trí quán quân, mà Bạch Thư Kỳ đã để thua Bộ Đàn Yên. Bộ Đàn Yên đã từ trên cao nhìn xuống kẻ bại trận, nghiêm túc nói ---
“Kỹ thuật sinh ra để phục vụ cho sự truyền đạt cảm xúc của cơ thể. Đặt xe trước ngựa cô sẽ không bao giờ có thể múa ra một vở ba lê đẹp đẽ, hoàn hảo nhất.”
Câu nói này giống như một lưỡi dao sắc bén liên tục âm ỉ trong trái tim Bạch Thư Ý bao năm nay.
Hiện giờ vậy mà Khương Vũ… dám đâm vào vết thương ấy lần nữa.

Tạ Uyên ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng của hội trường, không có ai chú ý đến ông.
Cách ông không xa chỉ có một cậu thiếu niên chính Cừu Lệ.
Ông không phát giác từ đầu đến cuối Cừu Lệ vẫn luôn dò xét mình, bởi vì toàn bộ lực chú ý của ông đền dán lên người cô bé trên sân khấu.
Dù là giọng điệu, cách nói chuyện, hay sự tự hào và quả cảm ánh lên trong đáy mắt, nét kiên cường, sự khát khao, dũng cảm đương đầu không hối tiếc, không do dự… tất cả đều giống hệt cô gái nhỏ vì muốn theo đuổi ông mà dám cả gan khiêu vũ giữa phố bao người qua lại.
Quả là… giống như đúc. Đều là đồ đầu đá.
Không còn bất kỳ nghi ngờ nào, cũng chẳng cần làm giám định, Tạ Uyên hoàn toàn xác định, Khương Vũ chính là con gái của ông, là con của ông và Bộ Đàn Yên.
Ngay tại thời điểm ông chuẩn bị đứng dậy giúp Khương Vũ thoát khỏi tình cảnh này, Tiết Gia Di bỗng nhiên mở miệng nói: “Không cần náo thành như thế, trình độ của Khương Vũ tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, Thư Ý, nếu như thật sự cô định loại con bé, chỉ sợ toàn thể học sinh khó phục được.”
Bạch Thư Ý lạnh lùng nhìn Tiết Gia Di, bà đương nhiên biết hiện tại cô ta đang tìm một cái thang cho mình leo xuống.
Ở đây nhiều học sinh như vậy, nếu bà thật sự đuổi Khương Vũ khỏi Esmela, mà sau này chắc chắn đám học sinh sẽ nghị luận, bàn tán nói Giáo viên vũ đạo của Esmela lạm dụng quyền lực đuổi học học sinh!!?
Tin đồn này mà truyền đi danh dự của bà sẽ tiêu tùng.
“Vậy cô có ý kiến gì?” Bạch Thư Ý mặt không đổi sắc hỏi Tiết Gia Di.
Tiết Gia Di cố tình không để Bạch Thư Ý đạt được mục đích, nên cười nhạt đáp: “Nếu cô giáo Bạch không muốn trò ấy, lớp B của tôi học sinh ngoan nhiều lắm, thêm một cô bé cứng đầu, phản nghịch cũng không tệ.”
“Cái gì!”
Bạch Thư Ý khó có thể tin nhìn bà ta: “Cô muốn thu nhận trò ấy? Không phải cô ghét nhất…”
“Cô Bạch, con người tôi từ trước đến giờ luôn công chính nghiêm minh, chưa từng lấy công trả thù tư bao giờ.”
Bạch Thư Ý hiểu rõ ả Tiết Gia Di này chỉ muốn cạnh tranh với bà, nếu như để cô ta thực sự thu nhận Khươn Vũ, tương lai tranh tài, với tài năng của Khương Vũ chắc chắn sẽ giúp cô ta cầm trong tay những giải thưởng giá trị, đó là điều không thể nghi ngờ.
Ai không muốn sở hữu hạt giống tốt, các giáo viên cạnh tranh so với đám học sinh cạnh tranh khốc liệt không kém hơn.
Bà sao có thể để chuyện này xảy ra.
Bạch Thư Ý không thể để Khương Vũ vào lớp của Tiết Gia Di, cũng chẳng thể đuổi con nhóc này, càng không thể tiếp tục giữ Khương Vũ bên cạnh, dù sao bà đã thương lượng xong xuôi với Thẩm gia, đồng ý thu nhận Thẩm Ngạo Tinh làm học trò ruột.
Bà chỉ có thể hạ thấp mình, ngữ khí nhu hòa nói: “Đương nhiên làm học sinh trò có quan điểm cũng như lý tưởng của riêng mình, đôi khi điều đó lại có điểm không đồng nhất với giáo viên của trò. Tuy nhiên là một người thầy, người cô, tôi không miễn cưỡng, cũng không gượng ép trò tiếp nhận. Đây cũng chỉ là lời nhận xét chủ quan để trò ngày càng tốt hơn.”
Lời này chẳng khác nào tự vả mặt mình.
Các bạn học sinh bắt đầu ríu rít thảo luận, cho tới bây giờ chưa từng thấy cô Giáo Bạch Thư Ý dùng thái độ này đối đãi với học sinh bao giờ.
Bạch Thư Ý phẫn uất nhìn về phía Tiết Gia Di, nếu không phải ả ta nửa đường nhảy ra ngáng chân bà một cái, bà sao có thể rơi xuống tình trạng mất hết mặt mũi như hiện tại, lại còn phải hạ mình nhún nhường với một học sinh?
“Khương Vũ, như vậy đi, lớp A và lớp B trò chọn một. Thế nào, cô Tiết và cô, em tự lựa chọn.”
Đám học sinh bắt đầu náo nhiệt xì xào, giữa lớp A và lớp B đương nhiên chọn lớp A rồi, dù sao diễn viên múa chính cơ bản đều là những bạn thuộc lớp A!
Ai chẳng muốn vào lớp A.
Sắc mặt Tiết Gia Di trầm xuống, lạnh lùng liếc Bạch Thư Ý. Bạch Thư Ý thoải mái cười cười tự đắc nhìn bà.
Bất kể thế nào đi chăng nữa, dù phế đi đứa trẻ này, bà cũng nhất định phải giữ con bé bên cạnh mình, không thể để cho kẻ khác hưởng lợi.
Nhưng mà, chỉ có bất ngờ hơn không có bất ngờ nhất, khiến tất cả không nghĩ tới, đó là Khương Vũ vô cùng nghiêm túc, bình tĩnh nói: “Em muốn chọn lớp F.”

“Cái gì????”
Tiết Gia Di và Bạch Thư Ý đồng thời giật mình.
Cô ấy chọn lớp F!!!!!!!!!!!!!
Các bạn học khiếp sợ bàn tán.
“Khương Vũ vậy mà lại vào lớp F.”
“Lớp A, lớp B mặc cậu ấy chọn, kết quả cậu ấy thà vào lớp F???”
“Không phải đâu.”
“Này hành động đó khác gì thẳng thừng từ chối cả hai vị giáo viên quyền lực nhất Esmela!!”
“Trâu bò vãi.”

Tiết Gia Di không tin nổi vào tai mình, nghĩ thế nào cũng không ngờ đến việc Khương Vũ tự nguyện vào lớp đáy cùng của Esmela.
“Trò chắc chắn???”
Tạ Uyên nghiêm túc nhìn Khương Vũ trên sân khấu, chỉ cần cô bé có một chút không tình nguyện, ông chắc chắn sẽ giúp cô…
Đứa con gái bé bỏng nhà mình bị thất lạc lâu như vậy, ông hận không thể nâng trên tay mà yêu chiều, bảo vệ… Con bé muốn gì ông cũng đều có thể cho.
Nhưng con gái ông lại là một cô gái kiên cường và có chính kiến kiên định, Nhiều khi Tạ Uyên muốn giúp nhưng không thể.
Khương Vũ kiên trì đáp: “Em đã nghĩ kỹ, em tự nguyện vào lớp F.”
Bạch Thư Ý trầm mặt nói: “Khương Vũ đừng bởi vì hờn dỗi mà hủy mất tiền đồ của mình.”
Khương Vũ bình tĩnh đáp: “Kỳ thực, điều này chính là đạo lý trước đây cô đã dạy em. Múa ba lê không chỉ là mỗi nhân vật nữ chính trên sân khấu, cho dù là nữ hoàng thiên nga, hay những thiên nga múa phụ, mỗi người đều có vai trò hết sức quan trọng. Em đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ lớp F sẽ cho em một khởi đầu hoàn toàn mới.”
Bạch Thư Ý bị nói cho á khẩu không nói lên lời, bỗng nhiên bà có chút xấu hổ.
Không sai, đó là lần đầu tiên Khương Vũ đạt giải bài biểu diễn xuất sắc, Bạch Thư Ý muốn giáo huấn thị uy cho nên mới nói mấy lời ấy, chẳng ngờ con bé này vẫn còn nhớ kỹ.
Bà cũng nhìn ra, tất cả những chuyện phát sinh vừa rồi, không phải cô bé kia muốn nhắm vào bà, mà chỉ đơn giản muốn bảo vệ tín ngưỡng của mình.
So ra, Bạch Thư Ý cảm thấy mình như thể dạng tôm tép tấm lòng hạn hẹp.
Kết quả kỳ thi sát hạch đã loại đi một số học viên có nền tảng không vững, cùng một số bạn học gia đình có bối cảnh được nhập học nhờ có thư giới thiệu, còn lại đều là những vũ công ưu tú ngạn chọn vạn tuyển.
Bất ngờ nhất đương nhiên là việc Khương Vũ nhảy dù thẳng từ lớp A xuống lớp F.
Lớp F có số lượng người đông nhất, phong cách cũng hỗn tạp, là lớp trình độ xếp loại kém nhất của trung tâm nghệ thuật Esmela.
Tại Esmela các học viên lớp F gần như không có cái gọi là nhân quyền, ngay cả các học viên lớp EDC cũng có thể tùy ý giễu cợt, miệt thị họ.
Nhưng đây là lựa chọn của Khương Vũ.
Câu nói của Cừu Lệ đã triệt để thức tỉnh cô.
Ngày trước cô quá tranh cường, háo thắng, cảm thấy mình vừa xuất đạo đã đứng trên đỉnh cao, điều này làm cô ảo tưởng như thể ngay ngày mai có thể biến thành Bộ Đàn Yên thứ hai.

Đúng là quá ngây thơ.
Tuổi trẻ cho ta thời gian và sức sống để rèn luyện và nỗ lực, hoàn thiện hơn chứ không phải để ngủ vùi trong chiến thắng, hay tranh giành hơn thua.
Có lẽ lớp F là một điểm khởi đầu hoàn toàn mới đối với cô, nhắc nhở cô đừng kiêu ngạo, đừng nôn nóng hãy bước từng bước chậm rãi, chắc chắn đến ước mơ một cách thiết thực nhất.

Khương Vũ tẩy trang xong, đổi lại quần áo thường, bao theo túi xách ra khỏi phòng thay đồ.
Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn đang đứng bên ngoài dậm chân tiếc hận thay cho bạn. Nhưng ở phương diện khác ba người có thể ở một chỗ cùng học tập, cùng rèn luyện, kể ra cũng thấy cao hứng.
“Kỳ thực cô giáo Bạch là một người rất kiêu ngạo.” Lâm Miểu nói: “Cậu không nên lấy cứng chọi cứng, công khai đáp trả lại cô ấy trước mặt nhiều người như thế, cứ nhận sai rồi tiếp tục làm học trò của cô, không phải tốt hơn à?”
Mộc Tử Nhàn gật đầu lia lịa đồng tình: “Trong tay cô giáo Bạch có vô số tài nguyên, nếu như cậu có thể đi theo cô, về sau tiền đồ vô lượng, tốt biết bao nhiêu, giờ thì hay rồi chỉ tiện nghi cho con nhỏ Thẩm Ngạo Tinh.”
Thẩm Ngạo Tinh thay thế vị trí của Khương Vũ cùng Ôn Luân trở thành học trò ruột của Bạch Thư Ý, có thể nói nếu cô ta tiếp tục bảo trì được vị trí này, tương lai những sân khấu biểu diễn lưu động của trung tâm chắc chắn vũ công chính sẽ là cô ta.
Khương Vũ nhoẻn miệng cười phẩy tay: “Không sao, có thể ở chung một lớp với các cậu tớ rất vui, ai nói cứ nhất định phải là vũ công múa chính chứ.”
“Oa, trên thế giới này còn có diễn viên ba lê không muốn làm vũ công múa chính cơ à.” Lâm Miểu không tin nhìn Khương Vũ: “Đừng an ủi tớ, có thể trở thành nữ hoàng thiên nga, ai còn muốn múa bốn thiên nga phụ nữa.”
Khương Vũ nợ nụ cười nhẹ nhàng như gió.
Trước kia cô nếu không thể là nữ hoàng thiên nga cô nhất định không nhảy, nhưng bây giờ tâm tính thay đổi rất nhiều.
Bộ Đàn Yên ban đầu không phải cũng bắt đầu từ vai diễn phụ, nhưng với diễn xuất độc đáo, lý tưởng kiên định và nỗ lực sau đó dần dần được phát hiện hay sao?
Mặc dù Khương Vũ ở lớp F nhưng khả năng của cô tuyệt đối không phải là F cô tin tưởng điều này.

Ba cô gái đi ra từ cửa hông của hậu trường. Cách đó không xa chỗ cột trụ đá lớn ngoài hành lang, Khương Vũ nhìn thấy Tạ Uyên.
Hôm nay ông mặc một bộ quần áo vô cùng hưu nhàn, chiếc áo đũi màu đậm phối với quần vải đen, đi giày thể thao, nhìn qua vừa trẻ trung lại năng động, đến mức nếu không nhìn kỹ, quả thật không nhận ra nổi ông là giám đốc điều hành của một trong số những công ty khoa học kỹ thuật lớn nhất Bắc Thành.
“Khương Vũ, người kia là ba cậu à?”
“HẢ?”

“Òa, cậu nhìn giống ba ghê.”
“...”
Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn không quấy rầy đôi “cha con” nói chuyện, thế là rời bước đi.
Khương Vũ mỉm cười với Tạ Uyên, ông mặc dù đã qua tuổi 40 nhưng bộ dáng anh tuấn, thân thể rắn chắc, khỏe khoắn đặc biệt là khí chất lỗi lạc, thu hút.
Khương Vũ không cảm thấy mình và chú ấy có điểm gì giống nhau, có lẽ chỉ vì Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn hiểu lầm hai người là cha con cho nên mới nói vậy.
Cô chạy chậm qua, tò mò hỏi: “Chú Tạ hôm nay chú cũng tới sao?”
“Chú là cổ đông của trung tâm nghệ thuật Esmela mà.” Tạ Uyên giải thích: “Hôm nay là ngày sát hạch quan trọng phải đến xem chút chứ.”
Đôi mắt hẹp dài của Khương Vũ cong cong híp lại, cười trêu: “Xem ra là đang cải trang vi hành nhà.”
Tạ Uyên đi “thanh tra”, Khương Vũ đã được chứng kiến, nếu như Esmela biết quản lý cao cấp đến, chắc chắn sẽ cử nhân viên đến tiếp đón, chiêu đãi, sao có thể im ắng thế được.
Tạ Uyên cực kỳ tán thưởng lại có chút tò mò nói: “Chú rất hiếu kỳ phần trình diễn của cháu lên đến xem, ban đầu xem như có thể vào lớp A tại sao cháu lại khăng khăng đòi xuống lớp F thế.”
“Chú đừng trêu cháu nữa.” Khương Vũ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Hôm nay thực sự cháu phát huy không tốt.”
“Chú thấy cháu đã biểu hiện vô cùng tốt.” Tạ Uyên nở nụ cười khó có được: “Nhiều năm như vậy, cháu là học sinh đầu tiên có thể phản bác Bạch Thư Ý khiến cô ấy không nói lại được câu nào. Bình thường đến các giáo viên của Esmela cũng phải khiêng nể cô ấy.”
“A nha chú đừng nói nữa.” Khương Vũ buồn bực gãi đầu: “Chú nói cháu lại hối hận, vừa rồi đúng là nhất thời xúc động, máu nóng xông lên não…”
Tạ Uyên quan tâm hỏi: “Nếu như cháu không tình nguyện vào lớp F, có thể nói cho chú. Bất luận là lớp nào, hay muốn giáo viên nào của Esmela dạy, chú sẽ giúp cháu chỉ định.”
Khương Vũ hơi kinh ngạc nhìn Tạ Uyên: “Chú Tạ, chú lại đùa cháu rồi.”
“Cháu thấy chú giống nói đùa lắm à?”
Khương Vũ không biết tại sao Tạ Uyên lại tốt với mình như vậy, cho nên không dám tùy tiện nhận ân tình này: “Không cần đâu ạ, lớp F rất tốt, Cháu cần một cơ hội mới để bắt đầu lại từ đầu.”
Tạ Uyên biết mình đã can thiệp quá sâu, cô bé này so với Đàn Yên còn mạnh mẽ, kiên định hơn, nếu giúp đỡ không khéo léo ngược lại chỉ phản tác dụng.
Đây không phải điều tốt cho cô bé.
Tạ Uyên không miễn cưỡng, chỉ cần cô không hối hận vì lựa chọn của mình, nếu cô chỉ cần có bất kỳ điều tiếc nuối nào, ông đều sẵn sàng mở một con đường lui cho cô.
“Đúng rồi, Tạ tiên sinh, chú đã tìm được con gái chưa?” Khương Vũ đột nhiên nghĩ đến chuyện này, tò mò hỏi: “Hay có đầu mối gì chưa?”
“Đã tìm được.” Tạ Uyên bình tĩnh nói: “Nhưng chú không dám nhận con bé.”
Khương Vũ không hiểu: “Tại sao ạ?”
Tạ Uyên thâm sâu nhìn cô: “Con bé đã có một gia đình hạnh phúc, có một người mẹ yêu thương hết mực, cuộc sống hiện tại… thật ra rất tốt. Con bé cũng có ước mơ riêng, vô cùng chăm chỉ cố gắng, cho nên chú không biết sự xuất hiện của mình có làm xáo trộn cuộc sống êm đềm của nó không?”
Khương Vũ có điều suy nghĩ, gật gật đầu: “Tình huống như thế… quả thực không nên quấy rầy.”
“Ừm chỉ cần thường xuyên được nhìn thấy con bé, yên lặng ủng hộ con bé, vậy là chú thỏa mãn rồi.”
“Nhưng mà chú cũng có thể chậm rãi nói cho bạn ấy biết, nếu như bạn ấy biết trên đời còn có một người ba thân sinh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Tạ Uyên thâm tình nhìn cô: “Thật sao?”
“Chú tốt như vậy chắc chắn bạn ấy biết mình có một người ba tuyệt vời như chú sẽ rất vui.”
“Chú… rất tốt à?”
“Vâng.”
Khương Vũ nở nụ cười: “Nếu chú là ba của cháu, cháu cũng sẽ rất vui.”
Trái tim Tạ Uyên điên cuồng nhảy dựng lên, tiến tới chỗ Khương Vũ, còn muốn nói gì đó, lại nghe sau lưng một thanh âm băng lãnh, trầm thấp vang lên: “Khương Vũ.”
Tạ Uyên quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên một thân quần áo đen lạnh lùng nhìn ông.
Ta Uyên nhớ rất rõ cậu thiếu niên này, trước đó trong trường học đã từng tiếp xúc qua một lần, ấn tượng của ông với cậu ta phi thường tệ.
“A, bạn trai cháu tới rồi.” Khương Vũ lễ phép cúi chào Tạ Uyên: “Cảm ơn chú, hôm nay đã đến xem cháu biểu diễn, không có việc gì cháu xin phép đi trước.”
“Chờ một chút.”
Tạ Uyên gọi Khương Vũ, lại nhìn Cừu Lệ đứng phía xa, cực kỳ không an lòng.
Nhưng đây là chuyện tình yêu tình báo của đám trẻ, ông cũng không tiện can thiệp.
Tạ Uyên đã điều tra qua về Cừu Lệ, thân thế của cậu bé này vô cùng phức tạp, thực sự không phải đứa trẻ bình thường, dẫn đến trên người luôn có thứ khí chất trầm uất, u ám.
Người làm cha mẹ, ai đồng ý để con gái mình giao du với dạng con trai như thế.
Tạ Uyên nhớ đến ngày trước khi ông và Bộ Đàn Yên yêu nhau, Bộ gia phản đối gay gắt, dùng mọi mối quan hệ đàn áp ông xuống tầng lớp thấp nhất, vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy.
Với địa vị xã hội hiện tại, Tạ Uyên muốn hủy tương lai của Cừu Lệ là việc rất dễ dàng, khó khăn chính là đứng ở lập trường của con cái, thế nào mới là tốt cho con, thấu hiểu con, đồng thời ông cũng muốn tôn trọng lựa chọn và quyết định của Khương Vũ.
Những việc ông đã trải qua, Tạ Uyên không hi vọng Khương Vũ phải khổ sở như vậy.
“Cháu cẩn thận một chút, có chuyện gì, nhớ gọi điện cho chú nhé.”
“Dạ, chú yên tâm. Cậu ấy rất tốt.”
Khương Vũ nói xong, chạy về phía Cừu Lệ.
Tạ Uyên nhìn bóng lưng đôi trẻ rời đi, sau đó rút di động gọi điện thoại cho trợ lý ---
“Vấn đề học bổng buổi sáng nay cậu đề cập, nói lại cụ thể tôi nghe.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.