Khương Vũ dần bình tĩnh trở lại. Cô biết tâm lý và tinh thần của Cừu Lệ đều có vấn đề, nhưng cho dù cả thế giới đều vứt bỏ cậu, thì cô cũng không thể vứt bỏ cậu...
Cô là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của Cừu Lệ, nhất định phải giữ chặt lấy cậu.
“Được rồi, tớ không đi nữa, cậu buông tớ ra trước đã.”
Cừu Lệ không động đậy.
“Chút nữa các cô kia đến rồi, nhìn thấy không hay đâu.”
Nghe thấy câu này, Cừu Lệ mới từ từ thả lỏng tay. Nhìn tóc cô rối hết cả lên, thế là cậu duỗi tay chải lại tóc cho cô, động tác hết sức dịu dàng.
“Giờ cậu nói cho tớ biết, vì sao lại tự ngược đãi mình?”
Cừu Lệ vừa vuốt tóc lại giúp cô, vừa đáp: “Cách xa cậu quá.”
“Cái gì mà cách xa cậu quá, chẳng phải tớ ở ngay đây sao?”
“Cậu không có ở đây, tớ chẳng cảm nhận được cái gì cả.” Cậu cúi xuống, nhìn những vết sẹo ngang dọc trên cánh tay mình, trầm giọng nói: “Có lẽ cũng có liên quan đến tên họ Ôn kia.”
Khương Vũ bật cười, “Quả nhiên, bình dấm này đổ rồi.”
Cừu Lệ dứt khoát không giải thích nữa, cậu ngẩng đầu lên, nói một cách hùng hồn: “Ông đây ghen đấy thì sao nào?”
“Vậy cậu cũng không thể như vậy mãi được, Ôn Luân là bạn múa cặp với tớ, cậu cứ như này, tớ còn múa với cậu ấy kiểu gì?”
Cừu Lệ không nói năng gì.
“Vậy tớ đi từ chối cậu ấy là được, bảo là bạn trai nhà chúng ta không cho tớ múa cùng nam sinh khác.”
Khương Vũ nói đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-trong-mong/999615/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.