Khi Lâm Huyên Nhi giận đùng đùng đi gọi điện cho mẹ mình để tố cáo hành vi “thô bạo” của Lâm Miểu, được sự khích lệ của Khương Vũ và Mộc Tử Nhàn, Lâm Miểu cũng gọi một cú điện thoại cho bố mình. Điện thoại vừa được kết nối, sau khi xem “màn thị phạm” dào dạt tình cảm của Mộc Tử Nhàn, Lâm Miểu vừa lên tiếng đã mang theo tiếng nghẹn ngào... “Bố!” “Sao thế con?” Bố Lâm Miểu vốn đang họp, vừa nghe thấy giọng con gái bất thường, cũng chẳng buồn họp hành nữa mà vội vội vàng vàng ra ngoài, cuống quýt hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?” “Bố, con thật sự không cố ý, con sai rồi, về sau con không dám nữa.” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Con nói rõ ràng xem nào, nhận lỗi cái gì?” “Vừa rồi ở trong vũ hội, em gái yêu cầu con rót nước cho em ấy, con không cẩn thận làm bắn nước lên váy của em ấy. Em ấy rất giận, gọi điện cho dì rồi. Bố, làm sao đây ạ, con không muốn rời khỏi Esmela, con muốn tiếp tục học múa!” Khương Vũ và Mộc Tử Nhàn giơ ngón cái cho cô ấy. Bố Lâm Miểu lập tức nắm được trọng điểm trong lời của cô ấy, “Tự nó không có tay sao, vì sao lại muốn sai con rót nước cho nó?” “Từ trước đến nay đều là như vậy, có thể em gái được chiều quen rồi, vì con là chị nên dì bảo con nhường em ấy, hầu hạ em ấy là chuyện đương nhiên.” Lâm Miểu nói với vẻ ấm ức, “Con biết, đây đều là những việc con nên làm, nhưng bố ơi, bố xin dì hộ con, con thật sự không muốn rời khỏi Esmela, con muốn học múa.” Bên đầu kia điện thoại, cảm xúc của ông Lâm bắt đầu có sự thay đổi vi diệu, tay cũng siết chặt thành nắm đấm. Dù sao thì, “tôn nghiêm” của đàn ông thẳng cũng không dễ bị xâm phạm. Suy cho cùng ông là trụ cột trong nhà, bảo ông xin vợ để cho con gái ruột của mình đi học, thế thì còn ra thể thống gì! “Bà ta bảo con thôi học là thôi học ngay à?” “Dù sao... dì Trâu nói, cho con vào Esmela là để tiện chăm sóc cho em gái, bây giờ con không chăm sóc tốt cho em gái, thôi học cũng là... chuyện phải làm.” “Hừ!” Bố Lâm Miểu lập tức nổi giận, “Con gái bố học ba lê, chẳng có liên quan gì đến ai khác! Cần gì phải chăm sóc ai chứ?” Trước đây, Lâm Miểu chưa từng nói với bố những chuyện như này, cô cảm thấy không có tác dụng. Với tính cách ngay thẳng của cô ấy, chỉ làm mối quan hệ bố con trở nên cứng nhắc. Cử chỉ và lời nói lạnh nhạt dĩ nhiên không thể sánh bằng những lời thủ thỉ dịu dàng tình cảm của mẹ kế bên tai bố mình rồi. Nhưng bây giờ, Lâm Miểu bắt đầu hiểu ra rằng, có lúc, làm nũng và tỏ ra yếu đuối thích đáng thật sự có thể giành được nhiều lợi ích hơn cho bản thân mình. Cũng giống như chuyện mà Lâm Huyên Nhi vẫn làm bao nhiêu năm qua. Cô ta dùng những thủ đoạn này, từng bước từng bước, khiến Lâm Miểu dần bị gạt sang một bên trong cái gia đình này. “Miểu Miểu, chuyện này không phải lỗi của con, bố sẽ đứng về phía con.” Bố Lâm Miểu nói xong câu này liền ngắt điện thoại. Mà phía không xa, Lâm Huyên Nhi cũng khóc sướt mướt cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lâm Miểu một cái, ánh mắt căm ghét đó như muốn nói: Mày cứ chờ đi... Thực ra lúc này Lâm Miểu cũng thấy hơi sợ, dù sao cô rất rõ thủ đoạn của mẹ kế, nếu không thì bao năm qua, bà ta cũng không kiểm soát bố mình gắt gao như vậy. Một màn “trần tình” của mình vừa rồi, không biết có tác dụng hay không. Khương Vũ nắm lấy tay cô ấy, phát hiện lòng bàn tay cô ấy đều là mồ hôi lạnh dính dớp. Một người, muốn biến thành một người hoàn toàn khác so với trước đây chỉ trong một đêm, vứt bỏ sự hèn nhát, vứt bỏ sự tự ti, thoát khỏi chính mình... đây đúng là một chuyện chẳng dễ dàng gì. Ngay cả Khương Vũ, cũng từng chết một lần, sau khi được sống lại, cô mới phá bỏ lớp kén dày từng quấn chặt lấy mình. Quả thực, tại một thời điểm nào đó, lớp “kén” ấy có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô, giúp cô cản lại những phong ba bão táp của thế giới bên ngoài. Nhưng đồng thời, lớp “kén” ấy cũng bao lấy cô kín mít, khiến cô biến thành một con sâu đáng thương không dám nói chuyện, không dám lên tiếng, chỉ có thể chui rúc trốn vào lớp màng bảo vệ kia. Có phá bỏ mới có xây dựng. Cho dù quá trình phá kén đi cùng với đớn đau, nhưng mọi nỗi đau đều xứng đáng, vì thế giới của cuộc đời mới, đâu đâu cũng là bất ngờ vui vẻ. Chẳng mấy chốc, điện thoại của Lâm Huyên Nhi ở phía đối diện vang lên, có lẽ là điện thoại của mẹ kế gọi cho con gái của mình. “Alo, mẹ, nói sao ạ, có phải muốn đưa con tiện nhân kia đi không! Con thật sự không thể chịu đựng nổi chuyện ở cùng một trường với nó dù chỉ một phút!” Sau đó, sau khi nói xong câu kia, Lâm Huyên Nhi bỗng đơ ra, qua một lúc lâu mới run rẩy gọi hai tiếng: “Chú Lâm...” Kết cục, đương nhiên là có thể tưởng tượng được. Trong điện thoại, mẹ kế nghiêm khắc dạy dỗ Lâm Huyên Nhi một trận, đồng thời bắt cô ta xin lỗi Lâm Miểu. Dĩ nhiên ban đầu Lâm Huyên Nhi cực lực từ chối. Đùa à, sao cô ta có thể xin lỗi Lâm Miểu! Từ nhỏ đến lớn, chỉ có chuyện Lâm Miểu xin lỗi cô ta, sao cô ta có thể... Thế nhưng, cho đến khi mẹ cô ta nói rằng, nếu cô ta không xin lỗi thì rất có thể sẽ phải thôi học ở Esmela, Lâm Huyên Nhi hoàn toàn đứng hình. “Thôi, thôi học? Làm sao có thể, mẹ, có phải mẹ nghe nhầm rồi không, sao chú Lâm lại bắt con thôi học chứ? Bình thường chú ấy thương con nhất mà!” Nghe thấy lời này của cô ta, Khương Vũ không kìm được mà nở nụ cười lạnh lùng. Dù bình thường ông Lâm có đối xử tốt với Lâm Huyên Nhi bao nhiêu, chung quy cũng không phải con gái ruột của mình. Dù có tốt đi chăng nữa, thì cũng là cái tốt khách sáo. Nhưng nếu cô ta không hiểu tình hình, thật sự cho là mình có thể “tu hú chiếm tổ”, đuổi con gái ruột của người ta đi, còn mình thì độc hưởng tình thương và tài sản của ông ấy, có thể nói... thật sự ngu hết thuốc chữa. Cuối cùng, dưới sự bức ép không thể chối từ của mẹ kế, Lâm Huyên Nhi cực kỳ không tình nguyện mà xin lỗi Lâm Miểu, khóc lóc nức nở cam đoan, về sau sẽ không bắt nạt cô ấy nữa. Trận mở màn thắng lợi, đêm ấy Lâm Miểu hưng phấn đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được, kéo tay Khương Vũ, vẽ ra kế hoạch tương lai như này như kia. Cô ấy muốn bắt đầu để tóc dài, lập mục tiêu trở thành “thiên nga nhỏ” quyến rũ nhất, muốn trải qua một cuộc tình cuồng nhiệt với một anh chàng tám múi... Tóm lại những chuyện cô ấy không dám làm trước đây, giờ đây cô ấy đều dám làm. Ánh trăng chiếu vào đầu giường cô ấy, dát một lớp ánh sáng mỏng tang lên làn da tuyết trắng của cô ấy. Thế giới sau khi phá kén, đẹp đến nhường nào. Khương Vũ vui mừng nhìn cô ấy, thực lòng cảm thấy vui vẻ cho cô ấy, cũng cảm thấy rất có thành tựu với việc mình đã làm. Tối ấy, Khương Vũ nằm trong chăn, điện thoại kêu “Ting” một tiếng, app “Zhiguo” gửi một tin nhắn: [Chúc mừng người trọng sinh hoàn thành nhiệm vụ ủy thác [Cứu rỗi cô bé Lọ Lem], tiền công 64000 tệ đã được chuyển vào tài khoản.] Đọc tin nhắn này, Khương Vũ biết, tuy “cuộc chiến” tối nay chỉ là một khởi đầu trong quá trình phá kén của Lâm Miểu. Nhưng từ nay về sau, cô ấy sẽ không cam chịu làm cô bé Lọ Lem đầu tắt mặt tối, nhìn sắc mặt người khác để sống nữa. Cô ấy sẽ trở thành chú “thiên nga trắng” giương cánh trong cuộc đời của chính mình. Tối ấy, Bạch Thư Ý khóa cửa văn phòng, xoay người lại thì nhìn thấy Tiết Gia Di. Tiết Gia Di mặc bộ váy công sở lộ vai bó sát gợi cảm, khoanh tay, ngón tay kẹp một điếu thuốc, bước đến bên người Bạch Thư Ý. “Trong trường không được hút thuốc.” Bạch Thư Ý nói với Tiết Gia Di. Tiết Gia Di lại chẳng bận tâm, thở ra một hơi khói, nói bằng chất giọng hơi khàn quyến rũ: “Chuyện xảy ra ở vũ hội ban nãy, biết chưa?” “Nghe Ôn Luân nói rồi, Esmela có rất nhiều nữ sinh, giữa mấy cô bé xảy ra chút xích mích là rất bình thường.” “Cô không cảm thấy, nơi nào có con bé kia, thì lúc nào cũng có chuyện này chuyện nọ xảy ra sao?” Đương nhiên là Bạch Thư Ý biết, con bé mà Tiết Gia Di nói đến là chỉ Khương Vũ. “Tôi đã hỏi rồi, không liên quan đến cô bé ấy, là bạn cùng phòng của cô bé.” “Thật sự coi nó là học trò ruột của mình rồi à, bảo vệ nó thế cơ?” Tiết Gia Di nói: “Cô không cảm thấy, con bé đó rất giống Bộ Đàn Yên sao?” Tiết Gia Di vừa dứt lời, bước chân của Bạch Thư Ý cũng dừng lại. “Không chỉ khuôn mặt giống cô ta, điệu múa giống cô ta, mà ngay cả cái tố chất gây chuyện cũng giống như vậy.” Tiết Gia Di nói: “Chỉ cần nơi nào có cô ta, nơi đó mãi mãi không có lúc nào yên ả.” Bạch Thư Ý nghiêm mặt nói: “Tôi không biết cô đang nói cái gì, cô bé là cô bé, Bộ Đàn Yên là Bộ Đàn Yên. Hai người hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, đừng có gượng ép đặt hai người họ cùng một chỗ.” “Cô thật sự không để ý chút nào sao?” “Tôi cần phải để ý cái gì? Bộ Đàn Yên là bạn tốt nhất của tôi, bây giờ có học sinh có thể đuổi kịp bước chân của cô ấy, tôi cảm thấy vui còn chẳng kịp nữa là.” Tiết Gia Di bỗng cười rộ lên, tiếng cười trở nên hết sức đột ngột trong hành lang vắng vẻ, “Bạch Thư Ý à Bạch Thư Ý, chẳng trách cô có dốc cạn tâm tư thể hiện, thế mà Tạ Uyên lại chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.” Bạch Thư Ý lạnh mặt nói: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?” “Người sinh ra đã là tiểu thư như cô, trên người có một điều mà đám người xuất thân từ dưới đáy xã hội như bọn tôi ghét nhất...” Tiết Gia Di nhìn bà ta, nói gằn từng chữ một: “Giả! Dối!” Bạch Thư Ý không muốn cãi nhau với bà ta, lạnh lùng “hừ” một tiếng khinh thường, rồi xoay người đi khỏi đó. Ở phía sau, Tiết Gia Di nói: “Cô nhận con bé làm học trò, thật sự là để bồi dưỡng nó, hay là còn có mục đích khác?” “Tôi có mục đích gì?” “Chẳng hạn như, giấu... cả người lẫn năng khiếu của con bé đi? ... Quãng thời gian này, mỗi ngày Khương Vũ đều phải dậy vào lúc 5 giờ sáng. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì đến căng tin, cùng các cô chuẩn bị bữa sáng phong phú cho học sinh. Mới đầu, Khương Vũ cảm thấy mình còn có thể đảm đương được công việc này, nhưng cùng với nhiệm vụ tập huấn ngày càng nặng, mỗi đêm lê cơ thể mệt mỏi về ký túc xá, buổi sáng còn phải dậy sớm làm việc, cô cũng có chút không chịu đựng nổi. Nhưng Esmela miễn cho cô hơn 20 vạn tiền học phí, chỉ yêu cầu cô làm việc ở căng tin mỗi sáng mà thôi, dường như chuyện này cũng chẳng có gì để oán thán cả. Suy cho cùng, làm gì có công việc nào kiếm được 20 vạn trong nửa tháng đâu! Khương Vũ vẫn quyết định cắn răng kiên trì. Căng tin của trung tâm nghệ thuật Esmela cũng rất cao cấp, bữa sáng theo kiểu buffet, vì thế cần bổ sung đồ ăn bất cứ lúc nào, thu dọn bát đũa trên bàn bất cứ lúc nào. Vì thế, cả buổi sáng Khương Vũ đều bận chóng mặt. Người cùng một giáo viên với cô là Ôn Luân không thể nhìn nổi, bước đến nói với cô: “Tớ giúp cậu nhé.” “Không cần không cần đâu.” Khương Vũ vừa chiên trứng cho học sinh, vừa nói: “Cậu có biết làm mấy chuyện này đâu, cứ để tớ làm đi, cậu mau đi học đi, đến muộn cô giáo Bạch lại nói cậu đấy.” Ôn Luân thấy đúng là mình không thể giúp được việc gì, cậu là cậu ấm con nhà giàu, từ nhỏ cũng chưa từng làm những việc này, chỉ sợ gây thêm phiền phức cho cô. “Vậy tớ đi nói với cô Bạch, miễn công việc buổi sáng của cậu. Cậu làm như này thì cũng mệt phết, hơn nữa giờ học buổi sáng rất quan trọng, về cơ bản những kiến thức cô giáo giảng, cậu đều bỏ lỡ hết rồi.” “Ấy, cậu đừng đi nói nhé.” Khương Vũ vội vàng nói: “Cũng chỉ nửa tháng thôi mà, nếu chuyện này mà cũng không kiên trì được, vậy thì người khác sẽ nói tớ thế nào đây.” Ôn Luân lo lắng nhìn cô: “Thật sự có thể chứ?” “Không thành vấn đề, cậu mau đến lớp đi!” Ôn Luân đi được vài bước, lại lo lắng ngoảnh lại nhìn cô một cái, rồi đi khỏi đó với vẻ không mấy yên tâm. Khương Vũ ngáp ngủ, uể oải tiếp tục chiên trứng. Nhưng đúng lúc này, bên cạnh có người giành lấy cái muôi lật trong tay cô, im lặng không nói không rằng lật mặt trứng thay cô. Khương Vũ quay lại thì nhìn thấy Cừu Lệ mặc đồng phục màu trắng. Cô không thể tin được mà dụi dụi mắt, còn tưởng rằng buổi sáng mình chưa ngủ đủ, đang nằm mơ! Cừu Lệ đúng là có thân hình của cái mắc áo, ngay cả bộ đồng phục làm việc màu trắng cậu cũng mặc ra được khí chất cuốn hút của đồng phục. “Sao cậu... lại ở đây?” Cừu Lệ vừa chiên trứng, vừa đáp: “Nghỉ đông buồn chán, đúng lúc nhìn thấy trên mạng có tuyển người làm thêm, bèn đến đây.” “Cậu đến đây vì tớ sao” Cừu Lệ vô cảm liếc cô một cái, hờ hững nói: “Tình cờ.” “Làm gì có! Đúng là bạn trai đến đây vì tớ!” Ánh mắt Khương Vũ sáng lấp lánh, “Có phải nhớ chị đây lắm rồi không?” “Không phải rất nhớ.” Cừu Lệ nói với vẻ kìm nén: “Chỉ nhớ... một chút.” Khương Vũ biết, “một chút” của cậu ấy, chắc hẳn là rất rất nhiều. Cừu Lệ lau dầu thừa trong chảo đi, đổ dầu mới vào, thành thạo đập mấy quả trứng, nói: “Cậu đến chỗ này, chính là để làm mấy việc này?” “Không phải đâu, vì học bổng khấu trừ học phí, nên làm mấy việc phục vụ cộng đồng cũng là chuyện nên làm.” Cừu Lệ không nói gì, chỉ cầm lấy tay cô, vuốt ve những ngón tay búp măng của cô, “Bà chị không cần làm những việc này, về sau, tớ làm giúp cậu.” “Không cần đâu, nếu cậu đã đến đây làm thêm thì chắc chắn cũng có việc cậu phải làm.” “Đúng là làm thêm, nhưng tớ không cần lương.” “Hả?” “Về sau, công việc của cậu cứ giao cho tớ, cậu đi học múa.” Khương Vũ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, sự cảm động trào dâng trong lòng. Ngoài cảm động ra, cũng có một chút tình cảm dịu dàng nhỏ bé quẩn quanh. “Thực ra cậu không cần...” Cô ấp a ấp úng, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra lời từ chối, mà chỉ nói một câu: “Sao cậu lại tốt thế nhỉ.” Cừu Lệ bật cười, “Vì cậu là bà chị của tớ.” “Chỉ vì là bà chị thôi à.” Cậu ghé vào tai cô, cọ mũi vào vành tai của cô, thì thầm: “Cũng là bà chị mà tớ... muốn nhất.” ... Khương Vũ đỏ mặt cởi đồng phục ra, vội vàng ra khỏi phòng bếp, chuẩn bị lên lớp, “Vậy tớ đi trước đây, chốc nữa tan học sẽ đến tìm cậu, cậu cũng đừng làm hết mọi việc nhé, lượng công việc của tớ nhẹ lắm.” “Ừm, đi đi... à khoan, quay lại đây.” Khương Vũ chạy vội ra ngoài rồi lại phải lộn lại, nhìn cậu với vẻ không hiểu. Cừu Lệ thu dọn bát đũa trên bàn, cúi đầu, thờ ơ nói: “Tên vừa nãy, ai đấy?” Khương Vũ suy nghĩ một hồi, chợt nghĩ ra, “À, cậu nói Ôn Luân á, cậu ấy còn có thể là ai, bạn học chứ ai!” “Ờ.” “Còn có việc gì không?” “Hết rồi.” Khương Vũ đang định cất bước ra ngoài, Cừu Lệ bỗng nhiên lại nói tiếp: “Chỉ là ghen chút thôi.” “...” Cô quay lại nhìn cậu một cái, “Không cần đến mức đó đâu, bạn trai ạ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]