Tuy hôm nay là 30 Tết nhưng vì nhận được lời mời của Tạ Uyên nên không cần chuẩn bị cơm tất niên nữa. Buổi chiều Khương Mạn Y rảnh rỗi, vẫn đến hội sở phòng tắm hơi tăng ca. 
Khương Vũ đã vào trung tâm nghệ thuật Esmela, đó là nơi đốt tiền ngốn của. Tuy đã miễn học phí nhưng học sinh có thể vào một nơi được coi như thánh đường của nghệ thuật như này, gia đình đều thuộc dạng không phú thì quý. 
Khương Mạn Y không muốn Khương Vũ thua thiệt về mặt kinh tế, cho nên bà nhất định phải nỗ lực kiếm tiền. 
Khương Vũ về nhà sửa soạn trang điểm, mặc chiếc áo phao màu trắng mới tinh, buộc tóc đuôi ngựa, rồi khoác chiếc ba lô lệch vai đến hội sở tìm mẹ mình. 
Khương Mạn Y làm việc xong thì cũng đã 6 giờ, Tạ Uyên đã gọi mấy cuộc điện thoại giục giã. 
Khương Mạn Y bực dọc nghe điện thoại: “Giục cái gì, tôi không phải làm việc chắc!” 
Đúng là Tạ Uyên sợ bà lật kèo, nói: “Còn bao lâu nữa thì tan ca?” 
“Đợi đi, chẳng phải ông bảo ông cũng phải tăng ca sao?” 
“Tôi không tăng ca, nói như vậy để tỏ ra đáng thương với con gái tôi mà thôi.” 
Khương Mạn Y: ... 
Chủ tịch cái nỗi gì, tên vô lại thì có! 
Tạ Uyên: “Bây giờ tôi bảo tài xế đến cửa hội sở đón cô.” 
“Không được! Này! Này!” 
Tạ Uyên đã cúp máy mất rồi. 
Khương Mạn Y vội vàng cởi đồng phục ra, sau đó dặm lại phấn rồi hớt hải đi ra ngoài. 
Khương Vũ ngồi chơi điện thoại trên sofa trong đại sảnh của hội 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-trong-mong/999606/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.