🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tất cả việc xảy ra hôm qua giống như cơn mộng mị, vừa tỉnh dậy ký ức còn sót lại chỉ bé bằng hạt cát. Ngọc Thuần lê lết thân thể rã rời xuống giường, cô vươn tay mở cửa sổ thuận tiện tưới nước cho chậu cây trước cửa phòng, trình tự làm việc nhất định chán chường khiến Ngọc Thuần nhận định mình không khác người máy là bao, chẳng có tí cảm giác nào của con người.



Lục Tuyết nghe thấy tối qua Ngọc Thuần rơi vào bẫy liền tức tốc chạy đến xem tình hình, may mắn chân tay còn nguyên, bộ phận trên mặt không thiếu món gì.



"Nghe hôm qua chị rơi vào bẫy thú à? Sao lại chạy đến đấy làm gì?"



Ngọc Thuần nhàn nhã uống trà, điềm tĩnh kể lại mọi việc xảy ra ngày hôm qua, cuối cùng cô chốt lại: "Chị thật anh dũng mà!"



"Là anh Kỳ bắt bọn chúng đâu phải chi, người anh dũng là anh Kỳ mà."



Ngọc Thuần bặm môi, liếc mắt ra cửa lớn: "Về đi!"



"Mới nói mấy câu đã đuổi. Quên nói chị biết ngày mai em về kinh thành rồi."



Ngọc Thuần hơi bất ngờ, ngón tay vẽ vòng tròn trên bàn.



"Mới đó đã về rồi sao? Nhanh thế?"



"Nhanh gì mà nhanh em tới đây đã chín ngày rồi đó. Còn chị thì sao?"



Ngọc Thuần chống cằm thở dài chán nản: "Được mười một ngày, gần nửa tháng rồi đấy."



"Ý em không phải cái đó, em muốn nói khi nào chị về kìa." Lục Tuyết nhanh nhảu giải thích.



"Ít nhất là một tháng, lâu nhất là hai tháng hoặc có thể hơn."

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624725/chuong-41.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.