Chuyện thằng Báo con ông Bá bị đánh truyền đi khắp nơi, sáng nay trước nhà cô có một đám đập cửa đòi bắt người, Ngọc Thuần ngáp ngắn ngáp dài bảo Ân Đình đuổi bọn họ đi.
Cô quay sang cậu hỏi người kế bên: "Vậy em là con ông Trọng mà mấy dì kia nhắc tới sao?"
"Đúng vậy." Cậu thản nhiên thừa nhận.
Ngọc Thuần im lặng nhìn cậu. Quá khứ đã đau thương nếu có thể cô mong ông trời sẽ bù đắp tất cả cho cậu ở tương lai.
"Thế em tên gì?"
Cậu thiếu niên ngẩng đầu, hiếm khi bộc lộ cảm xúc thật: "Trọng Yến, tên tôi."
"Là tên mẹ đặt cho em đúng không?"
Trọng Yến kinh ngạc: "Sao chị biết?"
"Vì chị nhìn vào đôi mắt em, trong đó chan chứa yêu thương."
Ân Đình hớt hải chạy vào báo bọn chúng không chịu đi, nói rằng nếu hôm nay không giao Trọng Yến ra bọn chúng sẽ đứng ở ngoài mãi.
Ngọc Thuần đập bàn bật dậy, cô định ra ngoài xử bọn chúng thì Trọng Yến ngăn lại, cậu nói:
"Chuyện này xuất phát từ tôi, để tôi ra."
"Vậy bảo anh Đình đi theo em."
Trọng Yến nhìn Ân Đình, cậu cười nhạt.
"Không cần đâu, đây là chuyện riêng của tôi mà."
Ngọc Thuần nheo mắt nhìn bóng lưng cô độc của Trọng Yến, khoảnh khắc cánh cửa khép lại lo lắng trong lòng cùng lúc nổi lên. Cô dặn Ân Đình ở nhà chờ, còn mình đi theo Trọng Yến phòng khi bọn chúng đánh cậu ít ra cô còn có thể hô hoán người dân.
Dù mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624720/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.