Nghe tin Ngọc Thuần từ Đan Dương trở về Lục Tuyết cố ý tìm đến tận nhà nguyên do vì cần tìm người tâm sự. Nghe gia nhân báo lại Ngọc Thuần đang nói chuyện cùng Chu phu nhân, Lục Tuyết không dám quấy rầy bèn tự mình đi dạo trong vườn hoa. Ngang qua hồ nước lớn Lục Tuyết ngắm nhìn đàn cá tung tăng bơi lội, đương lúc mải mê chơi đùa từ đằng sau có tiếng người nói, thái độ khó chịu rõ ràng.
"Cô là ai vậy? Sao vào được đây?"
Lục Tuyết đánh giá thiếu niên cao hơn mình một cái đầu, khuôn mặt với đường nét rõ ràng, sống mũi cao đôi mày rậm, chỉ có ánh mắt quá đỗi âm u lạnh lẽo, không phù hợp với lứa tuổi của cậu ta chút nào.
Lục Tuyết hắng giọng: "Tôi là khách đến chơi, còn cậu thì sao?"
Một người không mặc y phục gia nhân, nhìn không giống người quyền quý, ở hai ranh giới giàu nghèo Lục Tuyết không biết cậu nghiêng về bên nào.
Trọng Yến tránh sang một bên nhường đường cho Lục Tuyết.
"Nếu đã là khách thì mời ra sảnh trước ngồi, tôi sẽ đi báo với phu nhân."
Cậu không trả lời câu hỏi của Lục Tuyết, chỉ làm tròn bổn phận đưa khách ra sảnh.
Lục Tuyết xua tay: "Không phải vậy, tôi là cháu họ hàng xa của phu nhân, cũng không phải người ngoài, cậu không cần đối xử với tôi như khách."
"Vậy cô cứ tự nhiên."
Thiếu niên không đoái hoài đến Lục Tuyết dứt khoát xoay người bỏ đi, cô nhìn theo bóng người thiếu niên rời đi đến khi cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624712/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.