Lần đến chùa hôm nay bà Tú Huệ không chỉ mang theo gia quyến mà còn mang cả hai xe thức ăn từ thiện, gian phát cơm miễn phí bày ra cuối phố, qua cầu bên kia là ngôi chùa Đại Phước, ngôi chùa có niên đại gần trăm năm nép mình vào thiên nhiên, tránh xa kinh thành xô bồ, muốn đến chùa Ngọc Thuần phải ngồi xe gần một canh giờ. Vì là ngày rằm người dân đến thắp hương rất nhiều, khói nhang nghi ngút từ ngoài cổng vào đại sảnh.
Nhân lúc mẹ thắp nhang bái lạy phật tổ, Ngọc Thuần khẽ nói vào tai Lục Tuyết.
"Em có thể ra ngoài, khi nãy chị để ý cách đây không xa có quán trà, em vào đó ngồi đợi đi!"
Lục Tuyết ngơ ngác nhìn cảnh vật trang nghiêm, cô hỏi: "Tại sao em lại ra quán trà chờ?"
“Trong lòng có tâm sự tốt nhất nên tìm nơi yên tĩnh suy nghĩ, hơn nữa mẹ chị lạy phật cúng lễ khá lâu, em chờ không nổi đâu." Ngọc Thuần chắp tay cười lém lỉnh: "Chị ở đây sẽ thành tâm cầu nguyện cho em và người đó sớm ở bên nhau.”
Lục Tuyết đỏ mặt đứng dậy chen qua dòng người, cô vốn nghĩ có thể ở trong quán trà nghiêm túc suy nghĩ nào ngờ vận số cô thối nát, đụng mặt người mình muốn tránh.
Lâm An đi qua ngồi đối diện nhìn Lục Tuyết đang cúi gằm mặt, anh gõ vài cái lên mặt bàn, tiếng cộc cộc đánh thẳng vào màng nhĩ cô. Thật ra lúc nãy anh đã nhìn thấy Lục Tuyết từ xa, bộ dáng sợ sệt chạy trốn của cô làm anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624708/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.