"Nhìn lại bản thân mình đi, có tài cán gì mà muốn đấu với tôi?" Quyển Dư hung hăng quát Đàm Hương.
"Xin lỗi chị nhé, tôi không muốn đấu với người thua cuộc. Chi bằng ở đây trách tôi sao chị không về phòng bồi dưỡng lại bản thân mình đi." Đàm Hương oang oang cãi lại.
Quyển Dư vùng ra khỏi tay con gái, bà ta áp sát Đàm Hương bộ dạng hung dữ.
"Tôi làm sao? Cũng là thứ vợ lẽ người ta thì có gì đáng tự hào? Mẹ là vợ lẽ thì con cũng không hơn được đâu."
Quyển Dư giậm chân kéo con gái xoay lưng về phòng, bà ta còn chưa kịp đi đằng sau đã nghe văng vẳng tiếng nói Đàm Hường, khinh bỉ lẫn châm biếm.
"Chó chê mèo lắm lông. Chị không tự nhìn lại bản thân mình à, xem mình có cái địa vị gì mà coi thường tôi? Cũng là cái hạng vợ lẽ ở nhà sau thôi. Con tôi là thiếp thì con chị cũng không phải là thê."
Bị động đến điểm đau Quyển Dư hung ác cho Đàm Hương bạt tai, tiếng chát vang lên giòn giã, dù cách đó khá xa Ngọc Thuần vẫn nghe rõ mồn một, trên mặt cô mơ hồ thấy đau rát.
Hai từ "vợ lẽ" là cụm từ Quyển Dư hận nhất, có cô gái nào không muốn mình được cưới hỏi đàng hoàng, kiệu hoa đến rước, chỉ trách số phận trớ trêu đẩy bà ta vào cuộc đời thiếp thất. Quyển Dư hận cuộc sống không danh không phận, không được ở nhà chính, phải cúi đầu trước chính thê, nửa đời bà ta đã nằm gai chỉ mong sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624694/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.