"Cảm ơn chị! Nói thật em đã nhiều lần khuyên mẹ rồi, nhưng mẹ không chịu nghe lời em khuyên. Lần này còn vì hạnh phúc nửa đời của em mà..." Quyên Nhi nghẹn ngào không thể nói tiếp, Ngọc Thuần nương theo mà hỏi em ấy:
"Nhắc mới nhớ em có gặp qua công tử ấy chưa?"
"Gặp qua ai?"
Tuy lời hỏi vậy nhưng hai má ửng hồng đã phản bội Quyên Nhi. Ngọc Thuần cười thích thú, cô sờ má Quyên Nhi.
"Không gặp qua vậy sao lại đỏ mặt, có phải gặp qua rồi không? Thế công tử ấy có giống như lời đồn không?"
Càng hỏi mặt Quyên Nhi càng đỏ, em ấy gật đầu e thẹn: "Có gặp qua hai lần, công tử ấy khá tốt."
Ngọc Thuần thừa cơ hội hỏi tiếp: "Em có thích công tử ấy không?"
"Em... em không có!" Quyên Nhi trở nên lúng túng, ấp a ấp úng: "Chị... chị hỏi gì sỗ sàng quá!"
Ngọc Thuần che miệng cười khúc khích: "Rõ là em thích người ta. Công tử ấy tên gì chị quên rồi."
Quyên Nhi buột miệng thốt ra cái tên Quân Sơn, đợi đến đi phát ra hiện bản thân lỡ lời thì Ngọc Thuần đã cười như được mùa.
"Không thích người ta mà nhớ tên người ta luôn hả?"
Quyên Nhi thẹn quá hóa giận: "Chị trêu em đúng không?"
Ngọc Thuần xua tay chối đây đẩy, dù sự thật cô đang trêu Quyên Nhi.
Suốt năm ngày tiếp xúc với Quyên Nhi, Ngọc Thuần càng nhận ra em ấy không như cô nghĩ, Quyên Nhi khá rụt rè nhút nhát, nhất là mỗi khi cô đưa ra thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624691/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.