Buổi chiều Ngọc Thuần từ cửa tiệm đi ra, cô sững người nhìn người bên kia đường, lòng phẳng lặng như mặt sông sâu thẩm. Bên tai vang lên hai giọng nói, một bảo đừng đi, hai là thúc giục Ngọc Thuần sang đó. Người kia cứ đứng đó chăm chăm nhìn về phía cô, chưa từng lay động.
Ngọc Thuần đi từng bước chậm chạp, cả quãng đường chưa từng ngẩng mặt lên nhìn.
Cô cất tiếng hỏi, giọng điệu lãnh đạm thờ ơ.
"Anh tìm tôi à?"
Như nhận ra thái độ lạnh lùng bất thường của Ngọc Thuần, Doãn Kỳ trầm giọng khẽ ừ.
"Tìm có chuyện gì không?"
Cả hai im lặng rất lâu, sự xa cách chen giữa hai con người.
Doãn Kỳ hắng giọng: "Nghe nói lần trước anh Trọng Huấn có mời tôi đến nhà, nhưng lúc đó tôi không ở kinh thành cho nên..."
Hai bàn tay Ngọc Thuần đan vào nhau, cô cúi mặt vừa vặn che đi đôi mắt u buồn.
"Tôi biết mà, anh không cần ngại. Anh trai tôi không để bụng chuyện đó đâu."
Cô bước lùi, cách Doãn Kỳ ngày càng xa: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây."
Doãn Kỳ bối rối gọi tên cô, anh móc ra gì đó đưa đến trước mắt Ngọc Thuần.
Xuất hiện trước mắt cô là con heo khắc bằng gỗ, con heo nhắm mắt ngủ say điệu bộ đáng yêu duyên dáng.
Tượng gỗ không quá lớn, chỉ bằng lòng bàn tay người trưởng thành, hai má hồng phúng phính tròn xoe.
Cô chỉ nhìn chứ không đưa tay ra nhận, điều này càng làm Doãn Kỳ khó chịu.
"Tặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624659/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.