Trong những món trang sức Quyển Như mới mua gần đây, có đôi hoa tai cô ta rất thích, khi đeo lên cả khuôn mặt Quyển Như bừng sáng rạng ngời. Cô ta vén mái tóc dài, ngắm nhìn hoa tai lắc lư qua lại, cửa phòng bỗng chốc mở toang, qua chiếc gương khuôn mặt Ngọc Thuần dần xuất hiện rõ ràng.
Tâm tình vui vẻ của Quyển Như bay sạch, cô ta đứng dậy không hề chào đón buông câu đuổi khách.
"Chị đến phòng tôi làm gì? Tôi không có gì để nói với chị, mời về cho!"
Ngọc Thuần bỏ qua thái độ xua đuổi của Quyển Như, cô bước đến giữa phòng, gương mặt lạnh nhạt không mang cảm xúc gì.
"Chuyện của ngày hôm qua, em xem như chưa từng xảy ra đi, quên nó đi được không?"
Quyển Như cười khinh bỉ, vừa nhắc đến cơn giận trong cô ta lập tức ùa về, căm hờn hét vào mặt Ngọc Thuần.
"Nếu là chị thì chị có quên được hay không hả? Nó đã đánh tôi, cái thằng mà chị lượm về đấy, tất cả là tại chị, tại chị nên tôi mới xảy ra chuyện như này. Hôm nay chị bảo tôi quên, sao chị không bảo thằng đó tới xin lỗi tôi."
Ngọc Thuần thở dài, mệt mỏi nhìn cô em cùng cha khác mẹ, lắm lúc Ngọc Thuần thắc mắc, tính cách hiện nay của Quyển Như được tạo nên từ môi trường sống, hay do bản tính vốn như vậy?
Dù có như thế nào, điều không thể phủ nhận chính là Quyển Như rất biết cách làm người ta mệt mỏi, bằng những việc ngu ngốc cô ta làm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624653/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.