Ngọc Thuần cảm thấy như vừa bị người ta tạt gáo nước lạnh vào mặt, ngọn đuốc cuối cùng trong tay thổi tắt lịm. Như chẳng còn sinh khí, cô cố gắng hít sâu đến không khí tràn ngập lá phổi, sau đó nặng nề thở ra.
Bên cạnh vẫn là giọng nói đó, trầm tĩnh, vững vàng như chính chủ nhân của nó.
Việc không như ý khiến Ngọc Thuần chán nản, trên đường về, ngang qua căn nhà nhỏ, thấy lũ trẻ đang nô đùa, tiếng cười trẻ thơ giòn giã thổi bay muộn phiền nhân gian, kéo bước chân cô dừng lại.
Ngọc Thuần nhìn rất lâu, bất thình lình bật cười chua chát, chợt nhận ra bản thân đã quên rất nhiều, rằng thuở bé cô cũng từng nô đùa thế kia. Hóa ra, con người chỉ nhớ về những tổn thương thay vì niềm vui, và cho đó là bất hạnh của mình.
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nếu cô ở đây thành gia lập thất, có phải cũng có được gia đình hạnh phúc như người khác không?
Ý nghĩ đó nhanh chóng bị chính chủ nó gạt bỏ. Cô rảnh rỗi suy nghĩ linh tinh, không thể mơ mộng quá nhiều, huống hồ lại còn là chuyện không bao giờ xảy ra.
Con đường về họ Chu có hai lối, Ngọc Thuần chọn đi qua con ngõ nhỏ ít người, vì cô chẳng muốn gặp một ai. Bốn bề yên tĩnh khiến thần kinh Ngọc Thuần giãn ra, hai tiếng bước chân một nhỏ một lớn, một chậm rãi một dồn dập hòa vào nhau rất khó phát hiện.
Ngọc Thuần dừng bước căng thẳng, đề phòng không dám quay đầu, cô đi nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624590/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.