Tính trước tính sau, vẫn không tính được có người nhìn thấy, nhân chứng còn là Tố Diệp. 
Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, Quyển Dư nhất định sẽ không sống cuộc sống tăm tối thế này. 
Đợi khi mọi người rời đi, Ngọc Thuần nói nhỏ vào tai Quyển Dư cho bà ta hai lựa chọn. 
“Dì có muốn chuyện đêm nay được giấu kín và giữ được địa vị trong nhà không?” 
Quyển Dư gật đầu như giã tỏi, bà ta đáp: “Có, tôi muốn!” 
Ngọc Thuần hài lòng, cô chỉ vào người Quyển Dư chầm chậm nhả từng chữ: “Tôi cho dì hai lựa chọn, một là đành tâm đưa con gái mình ra khỏi đây, hai là bà ra khỏi đây và trắng tay.” 
“Cô nói cái gì?” Quyển Dư sửng sốt nói không thành lời, bà ta đứng dậy, oán hận nhìn Ngọc Thuần. 
“Không đời nào, cô đừng nghĩ đến việc đó.” 
Ngọc Thuần cười, nụ cười lạnh buốt tim gan, cô nhẫn nại nhắc về chủ đề kia một lần nữa, để bà ta lựa chọn cẩn thận. 
“Trong hai người chỉ có một được ở lại, dì nghĩ xem nếu tôi đưa quyền lựa chọn cho Quyển Như, cô ta sẽ chọn gì?” Cô nhìn vào gương mặt hoang mang kia, chậm rãi nhắc lại từng chữ: “Một trong hai, sự lựa chọn nằm trong tay dì. Nếu Quyển Như rời đi dì vẫn là bà hai ở đây, vẫn được hưởng mọi vinh hoa.” 
Ngọc Thuần thừa nhận mình không phải người tốt, kẻ khác cho cô giọt nước, cô sẽ trả lại bát nước đầy. Kẻ khác cướp của cô một giọt nước, cô sẽ đáp trả họ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624585/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.