Cô không biết gì về thế giới bên ngoài, không biết nó hiểm ác ra sao. Trong mắt cô bé năm đó, chỉ nhìn thấy một bầu trời xanh, cùng nụ cười hiền hòa của cha, người thân duy nhất của cô.
Ngày xưa khi còn bé, Chi Ái luôn theo cha nhìn ông làm việc, tuy vất vả cả nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, ông luôn mỉm cười, vì cô là động lực để ông làm việc, để ông sống.
Chỉ cần cô bình an trưởng thành, mọi vất vả bây giờ của ông đều không đáng kể. Trong trí nhớ của Chi Ái, cha luôn là người tốt nhất, ấm áp nhất, tuyệt vời nhất, là người đáng tin tưởng nhất.
Chi Ái đã nghĩ sau khi trưởng thành sẽ phụng dưỡng, hiếu thảo với ông, nhưng chưa đợi cô trưởng thành, cha đã đi mãi không về.
Trong nhà kho nhỏ lửa cháy hừng hực, không chỉ thiêu đốt hết mọi hàng hóa, còn giết người cha mà cô yêu quý, đốt cháy hơi ấm duy nhất của cuộc đời cô.
Nhà kho bị cháy họ ra sức dập lửa, thứ họ muốn cứu không phải mạng của những kẻ nghèo, thứ họ muốn cứu chính là hàng hóa, những món hàng vô tri vô giác nằm bên trong.
Chi Ái thực sự không hiểu, những món đồ đó có gì quý giá hơn mạng sống của con người? Bọn họ bỏ qua lời cầu xin của một đứa trẻ là cô, lạnh lùng lướt qua.
Hôm ấy là một ngày hè nắng gắt, mặt trời chói chang như muốn thiêu đốt vạn vật, hình ảnh cô gái bé với khuôn mặt lấm lem bùn đất, bàn chân trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-nhan/2624580/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.