Lúc bấy gườ Lý Hoài và Nhiếp Xu Nhi đang dùng bữa, mặn nồng, quấn quýt, ân ái biết bao.
Tạ Nghiễn giữ vững sự bá đạo thà phá hỏng mười cặp hôn nhân chứ không để trễ nải một việc, cứ thế lôi tuột Lý Hoài lên ngựa, hai người một trước một sau phóng thẳng đến trại tuần phòng phía tây thành.
Đây là đại bản doanh bọn họ quen đến nghị sự, không sợ có tai mắt lai lịch không rõ ràng dòm ngó.
Lý Hoài xuống ngựa, lại theo Tạ Nghiễn đi thẳng vào trong, đi thẳng đến bãi tập võ.
Hắn ta mờ mịt không hiểu gì, bụng đói meo, vốn đã đói sắp chịu không nổi, lập tức mất kiên nhẫn nói: “Thiếu Hành, sao thế này? Đệ muội lại không cho ngươi sắc mặt tốt à?”
Hắn ta “chậc” một tiếng, không ngừng khuyên giải: “Chuyện này vốn là ngươi không đúng, vội cái gì? Nữ nhân phải dỗ dành cho tốt, từ từ vãn hồi, ta thấy đệ muội cũng không phải loại tính tình sắt đá, ngươi…”
Nửa câu lải nhải sau của hắn còn chưa nói xong, lại thấy sắc mặt Tạ Nghiễn đen như mực, oán giận trong mắt tựa như ngập trời ngập đất ập đến, không khỏi cũng kinh hãi sững sờ.
Hắn ta lập tức nghiêm mặt: “Xảy ra chuyện gì?” Người không biết, còn tưởng Tạ Nghiễn định khoác áo giáp ra trận, xông thẳng vào hang rồng.
Tạ Nghiễn không nói, giơ tay lấy hai thanh kiếm, ném về phía Lý Hoài một thanh, rồi lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén chĩa về phía trước.
Lý Hoài sững sờ, nếu không phải quá hiểu Tạ Nghiễn, hắn ta thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-hoa-ly-tru-tru-dinh/5196960/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.