Ái mộ một người, sẽ luôn muốn để ý đến cảm xúc của người đó, sẽ lo lắng cho sự an nguy của người đó, lo người đó ăn có no mặc có ấm không, niềm vui nỗi buồn, sầu muộn hay mong đợi của người đó đều muốn tham gia vào.
Cố Niệm đã từng trải qua, về chuyện này nàng không hề chậm chạp hơn người khác, đặc biệt là đoạn tình cảm thầm kín kia của nàng lại càng khắc cốt ghi tâm, mà người nọ cao không thể với tới, nàng trước nay chỉ có thể ngước nhìn.
Mà lúc này, nàng nhìn bóng dáng cô đơn của Tạ Nghiễn, trong lòng dâng lên một tư vị không nói nên lời.
Hắn… đang lo lắng cho nàng ư? Cố Niệm khẽ c*n m** d***, nhân ánh trăng khoác chiếc áo ngoài lên, chậm rãi bước xuống lầu.
Khoảnh khắc nàng đẩy cửa ra, Tạ Nghiễn bất ngờ quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng yếu ớt của nàng từ trong bóng tối đi về phía hắn, nhất thời không hiểu, nhất thời mừng thầm, cảm xúc lẫn lộn không thể nói rõ.
Hắn xoay người nhìn nàng, Cố Niệm ôm lấy y phục, mái tóc dài xõa trước ngực, cả người trông vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại.
Một góc trong đáy lòng Tạ Nghiễn mềm nhũn đi.
Nàng chủ động mở lời: “Tiểu hầu gia, sao ngài lại ở đây?”
Tạ Nghiễn hơi rũ mắt, thản nhiên nói: “Sợ nàng ngủ không yên giấc, ta cũng không ngủ được, chi bằng ở đây canh chừng.”
Cố Niệm kinh ngạc ngẩng mắt nhìn hắn, chưa bao giờ thấy hắn thẳng thắn đến vậy.
Nàng ấp úng hồi lâu, vẻ mặt ngây ra vì bối rối, càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-hoa-ly-tru-tru-dinh/5196958/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.